Ông này là ông chú họ ở dưới quê, tính tình thật thà và cũng tếu táo nên mình rất quý dù chú cháu ít khi gặp nhau. Thấy ông ấy gọi thì mình cũng ngạc nhiên lắm, không biết có chuyện gì.
- Alo, hôm nay mới đi chuyển giới về hay sao mà lại gọi cho cháu thế?
- Tao có chuyển giới thì cũng cặp với Long Nhật chứ không thèm cặp với mày. Ra đón tao cái, tao vừa lên Hà Nội.
- Đậu má, chú chơi ác thế? Ra sao không báo cháu trước?
- Tao có việc gấp, lên thăm bà. Thế mày có đón không thì bảo?
- Có chứ. Chú đang ở đâu?
- Ở đâu làm sao tao biết, mới lần đầu tiên lên Hà Nội mà.
- Đệt, bảo đón mà không biết ở đâu thì cháu đón thế éo nào.
- Từ từ, để chú xem nào. Chú đang ở chỗ có cái tòa nhà cao cao, màu xanh xanh, bên cạnh có cái cột điện treo rất nhiều công tơ với và dây điện loằng ngoằng.
- Shit, chú nhìn bên đường hộ cháu xem có cái biển nào màu xanh ghi tên phố không?
- À có, có cái biển màu xanh.
- Đọc xem, nó ghi gì?
- Cấm đái bậy.
- Đệt. Nản chú quá. Thôi, vậy chú xem xung quanh có cái hàng quán nào mà có cái biển hiệu to to ấy, trên đó chắc có ghi tên phố, chú nhìn và đọc cháu nghe.
- À có, chú thấy cái quán có biển rất to, đông khách lắm, nhiều người ra vào.
- Đọc nhanh đi.
- Trân Châu.
- Trân Châu à? Nó nằm ở quận nào nhỉ? Hình như cháu éo biết phố này chú ạ. Đọc tiếp xem nó có ghi thêm phường hay quận gì không.
- Trà sữa Trân Châu.
- Con lạy cụ. Thôi, cụ xem có ai đang đi bộ ngang qua thì cụ tóm ngay lại và hỏi họ giúp con xem là cụ đang ở đường nào. Mệt Vkl.
Cuối cùng thì cũng đón được lão. Đúng là lần đầu tiên lão lên Hà Nội thật, nhìn thấy mấy em áo hai dây, váy ngắn đi ngược chiều bị gió tốc mà mồm lão cứ há hốc, rồi bắt mình đi chậm lại để lão ngắm gái. Qua cái ao hồ nào lão cũng hỏi hồ ấy tên gì? của ai? Đậu má, ở Hà Nội mình chỉ biết mỗi Hồ Gươm và Hồ Tây, thế mà đi qua cái hồ chỉ to hơn cái vũng nước, nổi lềnh phềnh đầy rác ở vùng ngoại thành mà lão cũng hỏi tên hồ là gì, chả lẽ lúc ấy lại dừng xe quẳng mịa lão ấy xuống hồ. Rồi đến lúc đi qua Hồ Tây, lão bảo sao cái hồ này to thế? Đúng là cái gì của Tây cũng to thật; bèo tây to hơn bèo ta; dâu tây to hơn dâu ta; chuối tây to hơn chuối ta; cả trên phim cấp 3, hàng của tây cũng to gấp mấy lần hàng của ta.
Trên đường đèo lão về nhà mình, thấy bên vỉa hè bán nhiều tranh ảnh đẹp quá, mình dừng lại tính mua một bức tặng bạn gái. Lão cũng ngó nghiêng ra vẻ hiểu biết lắm. Thấy mình chọn một bức có hình một cô gái rất dễ thương đang cầm ô đứng dưới mưa, lão thắc mắc hỏi:
- Sao mày lại chọn cái bức này?
- Dạ, là kỉ niệm thôi chú, bọn cháu lần đầu quen nhau trong một chiều mưa, lúc đó, cô ấy cũng đang đứng cầm ô như thế này này. Mà tiện thể, chú mua tặng vợ ở nhà một bức đi, coi như quà Hà Nội.
- Ừ, cũng được, để tao chọn một cái xem.
Rồi lão lúi húi lục tung cái đống tranh lên và chọn được một bức có hình con heo con rất xinh xắn. Thấy thế mình hỏi:
- Cô nhà chú thích nuôi heo à?
- Không. Đây là kỉ niệm bộ phim đầu tiên tao và cô ấy xem cùng nhau thôi. Nhớ hôm ấy là lần đầu tiên hẹn hò, chả biết đi chơi đâu, chợt nhớ ra là ở nhà có cái băng Phim heo cực nóng này, thế là rủ cô ấy về xem. Tao cũng cứ rủ liều thôi, chỉ sợ cô ấy nổi giận tát cho phát thì nhục, nhưng ai ngờ, cô ấy nhiệt liệt hưởng ứng, còn mua thêm cả bỏng ngô với nước ngọt nữa, nói là vừa xem vừa ăn cho lãng mạn. Nhưng nói thật là mua chỉ phí tiền, lúc xem phim rồi thì còn thiết gì ăn mấy cái đó nữa. Sau lần xem phim ấy là có bầu đứa thứ nhất luôn đấy.
Tối hôm đó, mình mua con vịt nướng với ít thịt chó về nhà, thêm mấy chai vodka, hai chú cháu vừa uống vừa khề khà tâm sự, nói đủ thứ chuyện, sau mới sang chủ đề vợ chồng, con cái. Mình hỏi chú:
- 4 đứa con gái nhà chú vẫn ngoan chứ.
- Ôi dào, đang não hết cả ruột với chúng nó đây.
- Có chuyện gì thế chú? Mà tên 4 đứa nó là gì nhỉ? Cháu chỉ nhớ là nghe rất hay và dễ nhớ thôi chứ cũng không nhớ.
- Giang, Mai, Hoa, Liễu. Rõ khổ, hai vợ chồng nghĩ mãi mới chọn được 4 cái tên nghe nó nữ tính, mềm mại, vậy mà giờ chúng nó như một lũ bị bệnh dại.
- Sao vậy chú?
- Cả 4 đứa đều mắc bệnh cuồng mấy cái thằng ca sĩ của Cầy Tơ bên Hàn Quốc ấy.
- Không phải Cầy Tơ, là Cầy Bóp.
- À ừ, Cầy Bóp. Tại đang uống rượu thịt chó nên nhầm. Lạ một điều là cả 4 đều thích cái nhóm Su Su hay là Su Hào gì đó, mà tao thấy mấy cái thằng đó thằng nào cũng èo uột như đàn bà, tóc tai thì lòa xòa, xanh xanh đỏ đỏ như lông gà. Vậy mà chúng nó dán ảnh mấy thằng đó khắp nhà, từ phòng ngủ đến phòng khách, sang phòng bếp, rồi cả phòng vệ sinh cũng dán. Bố nó có bị táo bón đâu mà nó phải dán ở cả phòng vệ sinh. Nhiều hôm nửa đêm định dậy đi tè, mới ra đến phòng khách, nhìn thấy ảnh mấy thằng đó kinh tối quá vãi cmn ra quần luôn.
- Bọn trẻ bây giờ chúng nó thích thế mà chú, kệ chúng nó, cũng có sao đâu.
- Nếu chỉ thế thôi thì tao cũng đâu có thèm nói, đằng này, tự nhiên hôm nọ thấy 4 đứa mặt ỉu xìu, ngồi lì trong phòng cả buổi không ra ngoài, không ăn cơm, không đi học. Tao mới bực mình đạp cửa xông vào thì hóa ra chúng nó đang ngồi gấp hình mấy con vịt bằng giấy. Tao hỏi “gấp mấy con vịt giấy này làm gì?” thì chúng nó cãi bảo là không phải vịt đâu, là hạc giấy đấy. Chúng nó bảo nó phải gấp đủ 1 nghìn con hạc giấy để cầu nguyện cho anh Chim Sun Sun mau khỏi bệnh tiểu đường để còn tiếp tục sự nghiệp ca hát. Anh ấy nằm viện vì đái tháo đường đã hai hôm nay rồi. Đậu má, tao điên tiết quá đốt cmn hết chỗ vịt giấy rồi quát om sòm lên: “Hôm trước bố chúng mày bị chó cắn phải đi tiêm phòng dại rồi nằm giường mấy ngày mà có thấy chúng mày hỏi han gì đâu, tao là bố chúng mày hay thằng Chim Sun đó là bố chúng mày?”…
Có vẻ như nhắc lại chuyện đó, nỗi bức xúc của lão lại ùa về, lão cầm cốc rượu tu một hơi ừng ực… Thấy thế, mình lại phải an ủi:
- Bọn trẻ nó thế mà chú, chú là bố thật nhưng cũng phải từ từ khuyên bảo, chú nói đúng thì chúng nó phải nghe thôi…
- Cái này cũng khó lắm mày ạ. Vì ngay bản thân chú đây cũng mắc chứng cuồng thần tượng, sao mà chú dám mắng chửi chúng nó nhiều được. Mình làm bố mà có gương mẫu được đâu.
- Chú nói cái gì? Chú cũng có thần tượng?
- Ừ, có chứ. Lần này chú lên Hà Nội cũng chỉ là để được xem thần tượng biểu diễn thôi.
- Sao hồi chiều, chú bảo chú lên đây thăm bà mà.
- Thì là bà thật mà.
- Bà nào?
- Bà Tưng đó. Tao là fan của Bà Tưng mà.
- Từ khi nào?
- Thì từ cái lần tình cờ xem được cái clip bà ấy không mặc áo ngực nhảy tưng tưng ấy. Xem xong là mê mẩn, yêu luôn. Từ hôm đó cứ có clip nào mới của bà là tao đều hóng hết.
- Thế cô nhà chú không biết à?
- Biết thì mụ ấy cắt của tao lâu rồi. Nhưng mà cũng hay, từ ngày có Bà Tưng, mỗi lần vợ chồng chiến đấu là tao cứ nhìn mặt mụ ấy rồi tưởng tượng đó là Bà Tưng, thành ra chiến đấu rất hăng hái, chả bù cho ngày xưa, cứ nhìn cái mặt bà ấy là bao nhiêu hứng thú nó chạy đi đâu hết. Vậy nên dạo này vợ tao vui vẻ, phấn khởi, hay cười một mình lắm…
- Thế kế hoạch của chú ngày mai thế nào?
- Thì tham dự buổi biểu diễn của Bà Tưng xong là tao về quê thôi. Sáng mai mày đưa tao đi mua vòng hoa thật đẹp nhé. Nhất định mai tao phải lên tặng hoa cho bà và ôm được bà một cái.
- Chỉ ôm không thôi à?
- Thì trước mắt là cứ ôm đã, rồi kiếm thêm được tí nào thì hay tí ấy, được cả hai tí thì càng tốt.
Thế là sáng hôm sau, đúng giờ biểu diễn, lão khệ nệ một mình khiêng vòng hoa vào còn mình đứng ngoài đợi lão. Tưởng phải đợi lâu, ai dè 10 phút sau đã thấy lão đi ra, mặt tiu nghỉu:
- Bà Tưng bị cấm diễn rồi mày ạ. Chở tao ra đón xe về quê thôi.
- Về vội thế, đằng nào cũng lên rồi ở lại chơi vài ngày đã.
- Thôi, cho tao về. Không ôm được bà Tưng trên này thì về ôm tạm bà Tưng ở nhà vậy.
Nguồn : Vo_Tong_Danh_Meo