banner

Truyện bựa 18+ : Gánh Thuyền Trăng (Chap 2)

Cả đêm hôm ấy, hắn không sao ngủ được, bởi chỉ cần nghĩ lại phút giây được thấy ả mê dại, buông lơi trong vòng tay hắn nơi bụi chuối hoang là toàn thân hắn lại hừng hực. 

Tiếc thật, chỉ một chút nữa thôi là ả đã thuộc về hắn, vậy mà…! Nhưng không sao, hắn tin là sớm muộn hắn cũng sẽ có ả!

Sáng hôm sau, hắn dậy rất sớm! Vì hắn biết, có cố nằm cũng chẳng ngủ được! Và rồi, những ham muốn, khao khát trong người lại đưa bước hắn ra bờ sông. Nhưng giờ là ban ngày rồi, hắn không dám lộ liễu rình rập nơi bụi chuối hoang nữa, mà chỉ loanh quanh, lởn vởn ở mấy con ngõ cách đấy xa xa, mắt đau đáu hướng về chỗ con thuyền. Chẳng ai hiểu được hắn đang toan tính gì.

Mọi việc có vẻ lại diễn ra như ý hắn, bởi từ dưới thuyền, chồng ả đang lỉnh kỉnh xách hai can rượu to như hai cái chum đựng nước lên bờ. Ả cũng tất tả ôm bộ quang gánh bước theo chồng. “Vậy là hai vợ chồng ả sẽ đi giao rượu sao? – Hắn nghĩ thầm và buông thượt một tiếng thở dài. Nhưng không phải vậy, sau khi đặt hai can rượu ngay ngắn vào hai bên quang, chồng ả oằn vai xốc cái đòn gánh lên rồi cằm cụi bước đi, còn ả thì lững thững trở lại thuyền.

Khỏi phải nói là hắn mừng tới cỡ nào, bởi hắn biết là để đổ hết hai can rượu to uỵch thế kia thì cũng phải mất rất nhiều thời gian. Hắn hăm hở chực nhào ra, nhưng rồi cố ghìm lại: “Đợi thêm lát nữa đã, nhỡ đâu thằng đó để quên gì, quay lại lấy thì sao?”. Thế rồi, khi bóng người chồng tội nghiệp của ả mờ dần và khuất hẳn sau rặng tre um tùm nơi cuối đường, và khi đã dáo dác nhìn quanh bốn phía, hắn phăm phăm lao thật nhanh tới chỗ con thuyền mong manh, lén lút và vội vàng.

Con sông làng này có khi vơi, khi đầy, khi trong, khi đục, nhưng sự êm ả thì dường như vĩnh hằng, chẳng khi nào có sóng. Ấy vậy mà giờ đây, con thuyền ấy lại cứ chòng chành, dập dềnh và nhấp nhô liên hồi như đang phải chịu những con sóng dữ dằn và điên cuồng lắm vậy! Những con sóng ấy nhóc nhách từ mép thuyền, đuổi nhau ồ ạt trên mặt sông rồi vỗ vào bờ bì bạch, phì phạch…

Hình như hắn vừa thiếp đi một lát thì phải?! Hắn có cái tật mỗi khi làm xong chuyện đó là rất buồn ngủ, và có thể nhắm mắt ngủ ngay, mặc kệ mọi thứ vẫn đang nhớp nháp, ngổn ngang. Ả thấy hắn tỉnh rồi thì dụi dụi đầu vào ngực hắn âu yếm, nũng nịu…

- Mặc quần áo vào rồi lên bờ đi anh! Lão ta sắp về rồi đấy!

- Còn lâu! Hai can rượu đầy ứ, đi đổ lẻ tẻ cho từng quán một, lại đi bộ, đố về sớm được!

- Anh nói đúng, nhưng nếu gặp khách mua buôn cả can thì sẽ hết luôn!

- Kệ! Anh sợ gì!

- Anh không sợ nhưng em sợ! Lão có thể giết em! Nghe lời em, về đi, lúc khác em đền!

Ả nói vậy thì hắn cũng không muốn làm ả khó xử. Hắn miễn cưỡng ngồi dậy, uể oải khoác bộ quần áo vào người. Ả cũng mặc đồ rất nhanh rồi hối hắn lên bờ. Nhưng khi hắn vẫn còn đang bịn rịn, lưu luyến trên mui thuyền thì bóng thằng chồng ả đã thấp thoáng về tới. Thấy có đàn ông lạ lên thuyền, mặt thằng chồng ả sầm lại, nhìn ả chằm chặp rồi gằn giọng:

- Ai đây?

Ả, sau một tích tắc hoảng hốt, lập tức lấy lại được vẻ thản nhiên:

- Là khách mua rượu mà, người ta muốn mua số lượng lớn, em vừa cho uống thử, người ta ưng lắm!

Hắn thấy vậy thì cũng tiếp lời:

- Quả thực, rượu của thuyền anh chất thật! Uống rồi lại muốn uống thêm nữa! Không giống như rượu của mấy vùng quanh đây, chỗ nào cũng nhàn nhạt, chua chua, chán chết! Sắp tới, nhà tôi có đám to, nếu được, xin đặt vợ chồng anh khoảng mấy trăm lít! Đây, tôi có mang tiền đặt cọc theo luôn đây!

Thằng chồng ả nghe vậy thì có vẻ nguôi ngoai, lại còn nhìn thấy mớ tiền hắn đã cầm sẵn trên tay thì cũng không còn hoài nghi gì nữa.

- Vậy mời anh vào trong thuyền, ta sẽ nói chuyện cụ thể!

Kể từ hôm đó, cứ có cơ hội là hắn và ả lại lao vào nhau. Tuy nhiên, ả không muốn hẹn hắn trên thuyền nữa mà đổi sang gặp trên bờ, địa điểm thì nhiều vô kể: ngôi nhà hoang giữa cánh đồng, vườn chuối hột cuối làng, hoặc ruộng ngô um tùm phía sau chùa. Ả sẽ ke thời gian thật chính xác để có mặt ở thuyền trước khi chồng ả đi đổ rượu về. Hoặc nếu có lỡ về muộn hơn chồng, ả vẫn có thể nói dối là vì thèm ăn quả cam, quả ổi nên đi vào làng tìm mua. Tóm lại, sẽ rất khó để chồng ả phát hiện. Hắn thì mặc kệ, thế nào cũng được, chỉ cần hắn được ở bên ả, được thỏa những khao khát, đam mê, được thấy ả khi thì dịu dàng, nũng nịu như mèo, khi thì cuồng nhiệt, hoang dại như hùm beo, bởi với hắn bây giờ, ả là tất cả.

Nhưng cũng vì thế mà hắn đang rất lo lắng mà chưa biết phải làm sao?! Bởi theo lời ả nói, ả và chồng ả chẳng ở nơi nào cố định mà lênh đênh quanh năm, mỗi vùng neo lại một thời gian. Có nghĩa là, ả cũng sắp phải rời cái làng này để trôi đến một vùng xa xôi nào đó! Ả nói, dân sông nước thường kiêng kỵ khởi hành vào ban ngày, do vậy, vợ chồng ả thường nhổ sào vào ban đêm, và thường chọn đêm rằm, vì có trăng sáng nhất soi đường. Ả bảo chồng ả có khả năng nhìn ánh trăng chiếu trên mặt nước mà đoán được độ nông sâu, tránh cho thuyền mắc cạn; ánh trăng cũng giúp thuyền lách được những tảng bèo dày đặc, những vật thể trôi nổi, và đặc biệt là tránh va phải xác chết trôi. Bởi va phải xác trôi là điều cực kỳ đen đủi và phiền phức. Mỗi lần gặp xác, vợ chồng ả phải đưa nó lên bờ chôn cất, rồi đốt vàng hương, rồi cúng trái cây, có vậy mới yên ổn mà đi được.

Hắn bảo ả bỏ chồng đi, hắn cũng sẽ bỏ vợ, rồi đưa ả lên bờ sống với hắn đàng hoàng, nhưng ả không chịu. Ả bảo rằng chồng ả sẽ giết ả nếu biết ả có người đàn ông khác. Và rằng, kể cả sống với hắn, ả cũng sẽ không chịu được những lời dèm pha, dị nghị của người làng. Vậy nên, dù vẫn hạnh phúc và đắm đuối bên ả, nhưng hắn thật sự chưa tìm ra lối thoát nào cho mối quan hệ này. Hôm qua, hắn và ả lại gặp nhau, nhưng khác với mọi lần, sau những phút giây cuồng loạn, bện vào nhau cho thỏa những khát khao, ả chỉ im lặng gục đầu vào vai hắn trầm tư, chẳng nói một lời…

- Sao vậy em? – Hắn hỏi bằng giọng tư lự.

- Nay là mười tư rồi đấy!

- Thì sao?

- Chồng em bảo mai là rằm, sẽ nhổ sào đưa thuyền đi vùng khác!

- Hả? Tức là…

- Ừm! Em buồn lắm! Không muốn xa anh!

- Sao không ở lại đây luôn? Sao phải đi nơi khác làm gì?

- Anh không biết thôi, các mối rượu bỏ hết rồi! Thuyền em từ nơi khác dạt tới, tranh mối bỏ rượu của những người nấu rượu trong làng này, họ ghét và đố kỵ ghê lắm! Họ không để mình ở đây lâu đâu!

- Nhưng anh không thể sống thiếu em được! Em bỏ quách cái thuyền đó đi, rồi anh đón em về!

- Em đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, điều đó là không thể, chồng em sẽ giết em, xóm làng sẽ khinh bỉ!

- Vậy là không còn cách nào sao?

- Em cũng không biết nữa!

- Hay là, ta bỏ trốn, đến một nơi thật xa, ở đó, anh sẽ gây dựng lại xưởng mộc, em sẽ nấu rượu bán, chúng mình sẽ sớm tối hạnh phúc bên nhau, chẳng phải nằm bờ ngủ bụi, chẳng phải lén lút, ngầm vụng! Được không em?

- Có ổn không anh?

- Sao lại không chứ? Mình sẽ đi vào ban đêm để tránh sự chú ý của mọi người!

- Nhưng ban đêm thì lão chồng em sẽ ở nhà, tức là em không bao giờ được phép bước ra khỏi thuyền anh ạ!

- Đừng lo, anh đã có cách! Tối mai, em sắp một mâm cơm, rồi thuyết phục làm sao để chồng em đồng ý mời anh ra dùng bữa. Cứ lấy lý do là để tạo chỗ thân quen, giữ mối làm ăn sau này. Tới lúc rượu ngà ngà, em sẽ lén bỏ thuốc ngủ vào chén của lão ấy. Đợi lão ngủ say, mình sẽ trốn!

Ả nghe hắn vạch ra kế hoạch như vậy thì cũng tỏ vẻ xuôi xuôi. Vậy là hắn tức tốc về nhà, gom hết tiền bạc lại, rồi đặt vấn đề bán gấp cái xưởng mộc cho lão Thông ở đầu làng. Đương nhiên là lão Thông mừng như bắt được vàng, bởi lão ấy đã thèm khát cái xưởng của hắn từ lâu lắm rồi! Để mất cái xưởng này, hắn cũng tiếc lắm! Nhưng không sao, đến miền đất mới, hắn sẽ gây dựng lại một cái xưởng khác, có thể không to, không đẹp bằng cái hắn vừa bán, nhưng bù lại, hắn đã có ả! Vậy là quá hời rồi, hắn không hề nuối tiếc gì với cuộc đánh đổi này cả! Rồi hắn mang luôn cả giấy tờ nhà đi cầm cố. Cũng phải thôi, hắn còn gì ràng buộc, lưu luyến với cái nhà này, với cái làng này nữa đâu?! Hắn mỉm cười hài lòng nhìn số của cải mà hắn vừa gom được rồi nhét tất cả vào trong cái túi vải, buộc lại cẩn thận. Phải mang theo thật nhiều, thật nhiều tiền thì mới có thể đảm bảo cho hắn và ả một cuộc sống mới sung túc…

Đúng giờ hẹn, hắn khoác cái túi lên vai, khấp khởi ra thuyền. Nghe tiếng lạch cạch trên mui, ả thừa biết là hắn đã tới nhưng vẫn ra vẻ lơ đãng, rồi vờ cắm cúi dọn đồ ăn phía sau thuyền. Chồng ả thì vẫn giữ một thái độ nhàn nhạt:

- Anh tới rồi à? Mời vào trong này!

Trong bữa cơm hôm ấy, hắn và chồng ả đều cố gắng để không khí trở nên gần gũi dù thực lòng đâu đó vẫn còn chút gượng gạo. Chỉ đến khi có vài chén rượu trong người rồi, cái khoảng cách ấy mới dần mất đi. Thằng chồng ả cứ cụng ly liên tục, và lần nào cũng ngửa cổ lên nốc ừng ực. Còn hắn, sau một vài chén đầu uống nhiệt tình để tạo không khí, thì những chén tiếp sau, hắn uống rất cầm chừng, dù vẫn nâng ly đều đều, bởi hắn hiểu việc quan trọng nhất vẫn còn ở phía trước. Ả thì gần như im lặng, cả bữa chỉ ngoan ngoãn ngồi rót rượu và tiếp đồ ăn, lặng lẽ như một con mèo. Hiếm hoi lắm mới thấy ả vụng trộm liếc vội qua hắn bằng một thứ ánh mắt đầy trăn trở. Thằng chồng ả lúc này có vẻ đã gần nhũn rồi, nó cứ cầm cái chén huơ đi huơ lại trước mặt, giọng lè nhè:

- Rất…rất…vui vì được làm ăn với anh! Sau này, có…có…mối nào cần mua rượu với số lượng lớn, cứ…cứ…bảo vợ chồng tôi nhé! Đảm bảo rượu ngon, giá hợp lý! Lát nữa, vợ…vợ…chồng tôi phải đi rồi! Chén…chén…này thay cho lời từ biệt! Cạn…cạn…nhé!

Thằng chồng ả đổ chén rượu vào mồm và nốc cạn. Còn hắn, vì không muốn để chồng ả nghi ngờ, đành dốc ngược chén lên nuốt cái “ực!”. Nhưng, khi chỗ rượu đó vừa trôi khỏi họng, hắn đã nhận thấy có gì rất khác thường. Một vị đắng đắng, nồng nồng thộc ra theo hơi hắn thở. Rồi hắn thấy mắt hoa đi, thấy cái thuyền nhỏ nghiêng ngả, chòng chành, và sau cùng là một màu đen kịt bao trùm lên tất cả...

Hắn từ từ mở mắt. Ánh trăng rằm vẫn soi vằng vặc, gió từ cánh đồng hiu hiu liếm qua mặt hắn rời rợi, tiếng gà gáy lẻ loi, văng vẳng đâu đây, gây cho người ta thứ cảm giác rằng đêm đã đi qua quá nửa! Và hắn giật mình vùng dậy! Sao hắn lại nằm bên vệ sông thế này nhỉ? Cái thuyền đâu? Ả đâu? Và cái túi tiền của hắn đâu? Đâu hết rồi? Hắn rú lên, lồng lộn như một con thú hoang, chạy dọc theo triền sông và gào thét. Hắn vấp phải búi cỏ, hay gốc cây gì đó, ngã chúi đi, nhưng lại lập tức chồm dậy, rồi lại chạy, lại gào thét!

Trăng đêm nay sáng quá, khiến cánh đồng, con sông và cảnh vật xung quanh như được phủ một màn hư ảo. Dẫu vậy, ánh trăng không thể che phủ được một sự thật rằng hắn đã mất đi tất cả! Vậy ra, hắn chỉ là con rối trong màn kịch hoàn hảo của vợ chồng ả? Những đê mê, say đắm kia chỉ là giả tạo? Những lời ngọt ngào ả thủ thỉ bên tai hắn chỉ là lừa dối thôi sao? Không hẳn, bởi vẫn còn một điều ả nói thật, rằng thuyền của vợ chồng ả thường rời đi vào đêm rằm, ấy là khi trăng sáng, và đẹp nhất!

Tác giả: Vo_tonq_danh_meo
Share on Google Plus