Mỗi một thế hệ giang hồ có những "trò chơi" khác nhau và nó đậm chất giang hồ của thời điểm đó. Với giang hồ nhí đất Cảng thời điểm này, "trò chơi" của chúng được đánh giá là dị hợm đến khó hiểu, làm "nóng mặt" người lớn, mà có thể, sau này chẳng giang hồ nào nhắc đến nữa.
Không "trò" này thì "tật" kia
Đức "đá" giới thiệu cho tôi một giang hồ nhí tên Trí "xoăn". Theo giới thiệu của Đức, Trí "xoăn" là đệ nhí của Đức và tuổi đời mới chưa qua 20 nhưng đã có hơn 4 năm ngập ngụa trong thế giới đầy hiểm ác này. Trí "xoăn" có câu cửa miệng ở tất cả các tình huống là "hàng gì, không phải xoắn". Biệt hiệu Trí "xoăn" bắt nguồn từ câu nói đó và cũng từ cái góc con người của Trí là tóc hơi xoăn tự nhiên. Bề ngoài, trông Trí có hình thức của một tài tử điện ảnh...
Ảnh minh họa |
Trí "xoăn" thừa nhận, không thể bỏ được câu nói cửa miệng đó, dù đã cố gắng tập như thể để mong muốn trở thành giang hồ trưởng thành. Thế nhưng, Trí cũng thừa nhận, sửa một thói quen thật khó, khó như bắt Trí phải bỏ cuộc sống giang hồ vậy. "Cái lý" của giang hồ nhí này xem ra có "tý luận" nhưng làm người ta thấy buồn cười hơn là cảm thông.
Trí tự hào rằng: "Tỷ à, thà câu cửa miệng của em vô nghĩa như thế còn hơn khối đứa khác, chưa nói xong đã chửi thề. Có đứa, chưa bắt đầu nói đã đệm câu chửi Đ.M, nói xong cũng Đ.M. Chỗ nào cũng đem mẹ ra để đéo thế là không dùng được tỷ nhỉ?".
Nghe Trí nói, tôi nóng bừng mặt vì chưa thấy giang hồ nhí nào lại biết so sánh rất "ổn" như thế. Hỏi Đức "đá", tôi được biết, Trí "xoăn" rất trọng gia đình, nhất là mẹ và em gái. Nó có những lý do riêng để đi bụi và phải kiếm thật nhiều tiền để lo cho mẹ và em gái. Nó rất dễ nổi điên (tức hành động phản ứng bột phát thái quá - PV) khi mẹ hoặc em gái xảy ra chuyện gì đó.
Trí "xoăn" thừa nhận đại ca nói về mình là đúng. Chuyện trò hồi lâu, Trí mở lòng, tâm sự về lý do dễ nổi điên liên quan đến mẹ và em gái. Trí kể rành rọt: "Lúc đó em 13 tuổi, em nhớ như in hình ảnh mẹ bị bố dượng đánh. Em gái khóc, ôm mẹ, ông ta tát em đến hằn ngón tay trên má.
Như giọt nước tràn ly, em vào bếp cầm con dao, mắt vằn lên. Ông ta nhìn thấy vẻ mặt rất "sát khí" của em, bỏ đi. Sau đó, em mới biết, mẹ đã từng bị đánh nhiều lần với "tội" là không chịu đưa tiền cho ông ta đi đánh bạc, đem về cho vợ cũ nuôi con…". Như vậy, Trí đã biết bảo vệ mẹ và em gái bằng hành động rất giang hồ từ nhỏ.
Im lặng một lúc, Trí "xoăn" kể tiếp: "Để bảo vệ cho mẹ và em gái, 14 tuổi em "đi bụi", về nhà tuyên bố với ông ta rằng, nếu còn đánh mẹ, đánh em gái thì đừng trách em là côn đồ. Em sẽ đến nhà ông ta, đánh lại vợ, con gái ông ta, thậm chí hiếp… cho ông ta biết thế nào là nhục. Thấy thái độ và nét mặt rất giang hồ của em, ông ta đã bỏ đi khỏi nhà một thời gian. Sau đó, ông ta trở lại lợi hại đến mức, mẹ em và em gái sợ ông ta giết em nên không dám nói. Khi em 16 tuổi, em gái 14 tuổi, đẹp và phổng phao, một lần mẹ hớt hải tìm em bảo, ông ta sàm sỡ em gái...".
Đức "đá" có vẻ ưu ái đệ ruột Trí "xoăn", bảo rằng, nó nói thế thôi nhưng chưa làm gì vợ và con gái của bố dượng cả. Nhưng, nó trả thù ông bố dượng thì tàn bạo lắm. Nó nhờ mấy thằng bạn, suốt ngày kèm ông ta như bánh mì batê kẹp thịt ấy. Ông ta có đồng nào, bọn bạn "xin" (tịch thu - PV) hết. Cực chẳng đã, ông này phải đi ăn xin. Đi ăn xin, Trí cũng cho đàn em đi theo, được tiền là "xin", chỉ để cho ông ta đủ tiền ăn hàng ngày. Vì bệnh tật, cuối đời, ông ta chết ở ngoài đường rồi vợ con cũ mới biết.
Dị hợm đến người lớn cũng phải "nóng mặt"
Trong giang hồ, dù là nhí, già dơ hay mới nổi, đều giống nhau ở chỗ, chẳng ai phục ai và thằng nào cũng có "tài lẻ" riêng biệt. Điều này được người anh "dân sự" của tôi xác nhận.
Đức "đá" kể ra một đống những "tài lẻ" khác nhau của từng giang hồ mà y được tận "mục sở thị" trong những "cuộc chiến" chính thức. Đức "đá" nói: Muốn tồn tại ở giang hồ, không có "tướng" thì phải có "tý tinh". Nếu cả hai thứ đó đều không cả thì coi như thằng đó "sắp đi" (tức là ra khỏi giang hồ theo nghĩa bị chết hoặc sống không bằng chết - PV).
Tôi cười mà rằng, cũng khoa học tử vi cơ đấy? Đức "đá" nói, giang hồ đi lễ, đi cầu "nặng" hơn người bình thường. Đã đi là cả bầu đoàn thê tử, đồ lễ thì "dị" tới mức khó hiểu, thích gì sắm đấy, cúng xong thì mang ra "chè chén" với nhau. Theo Đức "đá", Trí "xoăn" không "tinh" lắm nhưng được "tướng", nhìn mặt là thấy "chơi" được.
Thằng H. điên hay Th. "đơ" thì nhìn đã thấy chán nhưng nó có "tinh" là các ngón chơi bẩn để người khác phải tránh xa. Loại này, chúng chỉ cần đạt mục đích trước mắt chứ không có ý định "làm ăn lâu dài", chúng chỉ chộp giật bằng được những gì muốn và nghĩ là của mình nhưng không biết được rằng, "miếng" giật được ấy nhỏ hơn "miếng" sắp tới rất nhiều lần. Cái kiểu giang hồ "đầu đất" ấy, chỉ dao kiếm và tiểu tiết thì sớm muộn cũng "ra đi" mà thôi.
Trí "xoăn" bô bô: "Tỷ biết bọn giang hồ nhí nó dị hợm gì không? Thứ nhất là không biết "trời cao, đất dày" như thế nào? Thứ hai, chúng chỉ có mục đích duy nhất là thoả mãn cái sự chơi cho đã đời, cho đến không biết ngày mai là gì? Thứ ba, chúng chỉ chơi và thú tính trong cách chơi chứ không tình và cũng chẳng hiểu nghĩa đâu".
Thế là sao? Trí "xoăn" cười: "Tỷ đùa à, thế còn hỏi. Chúng đi đánh nhau, chém nhau, máu me cả ngày trời, thậm chí nhiều ngày, được bao nhiêu, về bao cả vũ trường, cả gái, chơi đến không dậy, không lết được nữa thì thôi. Vũ trường đó có bao nhiêu khách, khách VIP hay không chúng không cần biết, miễn là đã đến và chỉ một tiếng "bao" là đuổi khách đi, ai không đi, chúng gây sự ngay lập tức. Có anh "dân sự" chứng kiến, "ngứa con mắt bên trái, đỏ vằn con mắt bên phải" nhưng cũng đành "lùi" một bước để cho cái thói dị hợm của chúng phát tiết đến hết cỡ thì mới "ra đòn".
Chúng đã quậy là rượu, bia ngoại và thuốc kích thích, thuốc gây nghiện... cứ hỗn loạn cả lên. Chủ quá bar, vũ trường cũng ngại, vì có khi, cả năm chúng mới đến một lần nhưng cái tiếng loan ra, vũ trường mất khách đến cả tháng, thậm chí cả năm, sống bằng gì?".
Trí "xoăn" thì thầm: "Bảo Th. là "đơ" nhưng chuyện gái gú thì không "đơ" chút nào. Lúc nào, Th. "đơ" cũng cặp với ít nhất 3 em xinh đẹp, đủ cả dân chơi, con nhà lành và thậm chí là sinh viên. "Chuyện ấy" của Th. "đơ" được biết đến là dị hợm, bệnh hoạn vô cùng với những màn chơi tập thể. Th. "đơ" yêu cầu 3 cô gái cùng phải làm "chuyện ấy" với y.
Tất nhiên, để đáp ứng được và "chơi" lâu, trước khi làm "chuyện ấy", Th. "đơ" cùng dùng "hàng đá" với gái. Đã có những cô gái dân chơi được Th. "đơ" thích, sợ đến mắt tròn, mắt dẹt, bỏ đi nơi khác làm ăn. Dân chơi mà còn không chịu được thì mấy em sinh viên, con nhà lành làm sao chấp nhận được thói dị hợm ấy. Thế nhưng, đã là "người" của Th. "đơ", không nghe y chỉ đạo, chắc chắn đang là gái nhà lành, được bao bọc thành gái mại dâm chuyên nghiệp, nộp tô thuế ngay tức khắc. Thật ra, là "người" của Th. "đơ" cũng khác gì là gái mại dâm đâu. Khốn khổ cho những cô gái mà Th. "đơ" thích.
Xấu không thể xấu hơn
Người anh "dân sự" bảo rằng, những "trò chơi" dị, những tật xấu đến không thể xấu hơn trong giới giang hồ, kể cả ngày không hết. Theo thời cuộc và sự vận động của xã hội, mỗi "trò chơi" của một lứa giang hồ lại khác trước. Chúng có suy nghĩ không phục ai nên kẻ đi sau làm bao giờ cũng phải khác kẻ trước. Vậy là, chẳng bao giờ có thể hết sự dị hợm trong cái thế giới đầy những dao, kiếm, súng này.