Mới đó mà đã mấy năm. Nhớ hồi ấy, cưới nhau được 6 tháng chưa thấy bầu bí gì, ông bà già hai bên cứ sốt phình phịch. Nào là chúng mày phải đi khám đi, đi xét nghiệm đi, nửa năm trời rồi mà chưa có gì là sao? Ngày xưa chúng tao cưới vài ngày là có chửa rồi.
Nghe mà não hết cả ruột già. Gớm, ngày xưa ông bà cưới vào đúng dịp nông nhàn, ở nhà với nhau suốt ngày, cứ hứng lên là lại nháy nhau vào trong buồng chiến đấu, mệt lại nghỉ, hồi sức rồi thì lại chiến đấu, bảo sao chả dễ có bầu, có như vợ chồng mình bây giờ đâu, cưới hôm trước hôm sau đã phải đi công tác luôn.
Ấy nhưng mà cũng sốt ruột thật, bởi chính vợ chồng mình cũng thấy lo lắng. Vì tiếng là cưới 6 tháng nhưng thực ra bọn mình đã xơi nhau từ hồi mới yêu, nhận lời yêu buổi sáng thì tối hôm đó chén luôn. Hơn nữa, bây giờ ăn uống thực phẩm không đảm bảo, rượu thì pha từ cồn với nước ao, rau muống thì trồng ngoài nghĩa địa, bánh đa nem quấn bằng bao cao su, khẩu trang tái chế từ Kotex, biết đâu mấy thứ chất độc đó nó làm teo súng với ung trứng, không đẻ được thì sao?
Thế nên khi cu nhóc ra đời, khỏi phải nói, cả nhà mình mừng vui đến thế nào. Ai đến chơi cũng khen thằng cu giống bố, có cái mắt dâm dâm, cái cằm chưa gì đã nhú ra vài sợi lông giống hệt bộ râu dê của bố.
Còn một đặc điểm nữa mà mình thấy con trai mình rất giống mình đó là nó cực kì thích bú vú lạ. Bình thường mẹ cho bú thì cu cậu vẫn miễn cưỡng bú, nhưng hôm ấy, có bà ngoại với dì sang chơi, thằng bé cứ khóc toáng lên rồi nhả đầu vú mẹ ra không chịu bú.
Bà ngoại thấy cháu khóc quá mới bế và nựng nựng bảo nín đi, bà cho ti bà. Thế là bà ngoại vén áo lên moi vú ra định tống vào mồm cháu. Vừa mới nhìn thấy vú bà ngoại, chưa kịp ti phát nào, cu cậu đã hét ầm ĩ lên, tiếng hét giống như kiểu bạn đang xem một cảnh rùng rợn trong một bộ phim kinh dị ấy, rồi sau đó, nó nôn ọe, trớ hết ra. Thấy con khóc và nôn ra vậy thì thương quá, nên mình bảo dì:
- Hay dì cho cháu bú vú tí, cháu nó khóc tội quá dì à.
Dì thì còn ít tuổi, năm nay mới đang học 12, bị đề nghị bất ngờ nên dì ấp úng, mặt đỏ bừng:
- Nhưng, em làm gì có sữa đâu mà cho cháu bú được.
- Cần gì phải có sữa, chỉ cần được ngậm vú dì là nó sướng rồi, anh là bố nó, anh hiểu mà.
Không thể chối được nữa, dì đành bế cháu, cởi cúc áo ngoài ra, vén cooc-xê lên, moi vú ra cho cháu bú. Cu cậu đang gào khóc ầm ĩ, nhìn thấy vú dì thì cười khanh khách, ngoạm luôn bú như chưa bao giờ được bú, lưỡi thì cứ lia qua lia lại, môi chu lên mút chùn chụt chùn chụt, mình đứng nhìn con bú mà phát thèm. Đã vậy, tay cu cậu còn đưa ra nắm chặt cái ti bên kia của dì cứ như là sợ bố nó vào ăn tranh mất. Khổ, trẻ con bây giờ khôn thật.
Lại nhớ đợt ấy, cu cậu nhà mình bị táo bón, gần 10 ngày không đi ị được phát nào. Mẹ nó nghe ai mách, về nghiền lá khoai lang cho con uống. Uống từ sáng mà đến trưa vẫn chưa thấy kết quả gì. Cơm sắp ra đó rồi mà cả nhà ai cũng thở dài thườn thượt, chả ai thiết ăn uống nữa.
Bỗng cu cậu nhăn mặt rặn cái phẹt một cái, hai cục cứt chui ra, cục đầu màu vàng vàng, hơi rắn, cục thứ hai mềm hơn nhưng màu sắc thì vẫn lung linh như thế. Ôi, chỉ có 2 cục cứt chui ra thôi nhưng cả nhà như trút được gánh nặng ngàn cân. Ai cũng phấn khởi, vui vẻ. Rồi mọi người hào hứng ngồi vào bàn ăn cơm, ăn hết sạch thức ăn vì mấy hôm rồi lo lắng không ăn được nên ai cũng đói. Ơn trời, đúng là nhờ hai cục cứt của cu cậu mà cả nhà được bữa ăn no và ngon đến thế.
Thường lúc ăn cơm, nhà mình hay để cu cậu bò bò quanh nhà, mọi người vừa ăn vừa để mắt đến cu cậu. Bữa ấy hai vợ chồng mình với ông bà nội đang ăn cơm thì cu cậu ỉa đùn luôn ra nền nhà, vợ mình thấy thế bực quá mới quát:
- Trời ơi ông tướng, đang bữa ăn thì ỉa với đái, làm tôi ăn cũng không yên nữa.
Nói rồi vợ tôi định đứng dậy đi dọn, thấy thế ông nội bảo:
- Thôi, con cứ ngồi ăn nốt bữa đi, kệ cho nó chơi, tí dọn sau.
Vợ tôi nghe vậy thì cũng thôi, lại ngồi xuống ăn tiếp. Nhưng có được yên đâu, cu cậu bò bò quanh quanh rồi lại quay lại đúng cái chỗ cu cậu vừa ị ra, lấy tay nghịch nghịch cục phân. Vợ tôi thấy thế thì điên tiết lên quát to:
- Trời ơi, cứt đấy ông ơi.
Trớ trêu thay, lúc vợ tôi quát thằng bé cũng là lúc ông nội đang nhét miếng thịt gà vào mồm, nghe vợ tôi hét lên vậy ông sững lại, nhả ngay miếng thịt ra tay rồi nhìn nhìn kiểm tra. Thấy vậy tôi phải giải thích:
- Dạ không ạ. Vợ con nó mắng thằng bé chứ không phải nói ông đâu. Ông cứ yên tâm ăn đi ạ, thịt gà đấy.
Rồi cũng đến ngày cu cậu phải đi học mầm non. Buổi đầu bố đưa đến lớp cứ khóc tu tu không chịu vào lớp. Mãi sau một cô giáo khá trẻ và xinh đi ra nựng nựng và bế thì cu cậu mới có vẻ xuôi xuôi. Nhưng cái tật cũ lại tái phát, cu cậu cứ vén áo cô lên đòi ti. Cả mình và cô giáo đều ngượng chín mặt, cô giáo thì bối rối không biết xử lý sao cả. Thấy vậy mình lại phải dỗ dành:
- Ơ kìa con, không được thế. Như thế là hư, hiểu không? Mình là đàn ông mà, phải biết kiềm chế chứ, phải giống như bố này, dù có muốn lắm nhưng vẫn phải làm như không có gì? Nghe chưa con?
Thế mà cu cậu nghe thật, ngoan ngoãn theo cô vào lớp. Tưởng thế đã xong chuyện, ai dè, chiều đó đi về, thằng bé lại khóc, bảo nhất định không đi học nữa đâu, muốn ở nhà cơ. Mình lại dỗ dành, hỏi tại sao, thì cu cậu mới bảo:
- Tại cô giáo tắm không dùng bông tắm như ở nhà mà cứ lấy tay kì chim con, đau lắm.
- Ôi dào, tưởng gì, nếu thế thì bố cũng muốn đi học mầm non như mày con ạ. Đúng là sướng không biết đường sướng.
Tác giả: Vo_tonq_danh_meo