Lý do là bởi tôi đang tán một em rất xinh, cực thông minh, quê Quảng Ninh. Tôi đã ngỏ lời yêu rồi, nhưng em ấy bảo là cứ đợi qua Valentine này đã, xem tôi thể hiện thế nào rồi mới quyết định có nhận lời yêu hay không.
Đây là lần đầu tiên tôi phải chờ đợi câu trả lời sau khi tỏ tình, vì với mấy em trước, ngay sau khi tỏ tình là tôi đều nhận được câu trả lời ngay. Các em ấy tính nết khác nhau, sở thích, quan điểm cũng khác nhau, thế nhưng câu trả lời thì lại rất giống nhau, và đều là: “Thằng điên! Mày vừa ở trại tâm thần ra à? Biến đi không tao đập chết bà mày giờ!”.
Thế nên, lần này tôi cực kỳ hi vọng! Với một thằng mà hơn hai chục năm nay chỉ loay hoay với đôi bàn tay, với khăn giấy, để làm cái việc mà mọi người ai cũng hiểu ấy, thì cái hi vọng này nó quý giá biết nhường nào. Tôi quyết định sẽ dành cho nàng một Valentine thật đẹp, thật hoành tráng, khiến nàng phải choáng váng, để nàng hiểu rằng tôi hoàn toàn xứng đáng được nàng yêu.
Nhưng đó cũng là lý do khiến tôi bần thần như thằng đần, bởi muốn hoành tráng thì phải có tiền. Mà tiền thì tôi đã tiêu hết ngay từ hôm đầu tháng, đến nỗi dạo này tôi phải nhịn ăn sáng, trưa cũng chỉ dám ăn qua loa, chớp nhoáng. Vay bạn bè cũng không thể, vì tôi hiểu, vào những ngày này, thằng nào cũng đang tối tăm mặt mày. Thằng có gấu thì phải xoay tiền mua quà cho gấu, thằng chưa có thì phải đầu tư để nhanh chóng có gấu. Thành ra, bạn bè chẳng thể là nơi để tôi bấu víu. Chẳng lẽ lại đi cắm con Wave ghẻ? Nếu cắm rồi thì lấy xe đâu mà đưa nàng đi chơi?
Trong lúc bế tắc đến cực cùng thì tôi chợt nhớ đến câu thơ của một nhà thơ rất nổi tiếng mà tôi không biết tên và tôi chắc là các bạn ở đây cũng chẳng ai biết:
“Mẹ là bến đỗ bình yên
Để con ghé lại khi hết tiền mẹ ơi!”
Và tôi lập tức cầm cái điện thoại lên:
- Mẹ à! Con trai của mẹ đây!
- Ừ, sao đột nhiên gọi cho mẹ thế? Có chuyện gì?
- Dạ! Không có gì ạ! Tự nhiên con thấy chới với, hụt hẫng, mất phương hướng nên gọi điện để được nghe giọng của mẹ thôi! Khi buồn, chỉ cần nghe được tiếng mẹ nói thì con thấy lòng mình than thảnh hơn rất nhiều! Thế thôi mẹ nhé, con cúp máy đây!
- Ơ cái thằng này, từ từ đã! Có chuyện gì? Nói đi xem nào!
- Dạ! Chuyện là hôm ấy, con say rượu nên vào nhầm phòng trọ của con bé cùng xóm. Chả biết nó có làm gì con không mà hôm qua nó khoe với con là nó có bầu rồi! Giờ con chả biết làm thế nào cả mẹ à!
- Gia cảnh nhà con bé đó ra sao?
- Nhà nó rất nghèo!
- Quê quán ở đâu?
- Nó người dân tộc Mèo, nhà ở bản Chu-Pờ-Leo!
- Bố mẹ nó còn khỏe không?
- Cả bố lẫn mẹ đều mắc bệnh hiểm nghèo!
- Nó có xinh không?
- Không! Nó béo như con heo!
- Vậy thì phải phá, phá ngay!
- Nhưng phá thai bây giờ cũng phải tốn 5 đến 7 trăm, con lấy đâu ra tiền?
- Tao gửi cho mày hẳn một triệu! Đi phá luôn và ngay!
- Vâng, cảm ơn mẹ! Mẹ chuyển khoản cho con luôn nhé!
Phù! Nhẹ cả người! Rút được tiền rồi, giờ phải đi mua ngay quà Valentine cho nàng thôi. Tôi nhảy lên con Wave ghẻ hiệu Honda rồi rồ ga lao đi vun vút trên con đường mới trải nhựa mượt mà. Bỗng nhiên, tôi thấy yêu cuộc sống này đến kỳ lạ, như không còn nữa những cực nhọc khi phải hùng hục xoay tiền của ngày hôm qua, như quên hết những lúc mì tôm chẳng có mà ăn, bụng cồn cào đói lả, như vơi đi cả những thiệt thòi của đời sinh viên xa nhà đầy gian truân vất vả. Giờ tôi chỉ thấy những khu vườn lộng lẫy sắc hoa, những tiếng chim rộn rã hát ca, và thấy con đường hiền hòa, lao xao mùa cây trổ lá…
Vèo!!!! Một con Vespa màu sô-cô-la đời 2013 vừa phóng vút qua làm tôi giật mình, đứt luôn mạch xúc cảm đang thăng hoa. Và tôi còn giật mình hơn nữa khi người điều khiển chiếc xe đó là một em gái mang một vẻ đẹp rất kiêu sa, cặp chân dài dạng ra, để mặc cho gió đang tốc ngược chiếc váy của em ấy lên đến tận vòng ba, phơi hết cả ra cặp đùi mơn mởn, trắng nõn nà…
Tôi như bị thôi miên, lập tức tăng tốc, áp sát phía sau. Em này phóng nhanh thật, vòng vèo, ngoằn ngoèo, nhưng tôi vẫn kiên trì bám theo. Bất chợt, em ấy phi qua ngã tư rồi rẽ vào một tòa nhà chung cư, tôi cũng vọt tới và chuẩn bị bó cua thì bỗng nghe “Tuýt!!! Tuýt!!!!!”, từ bên đường, hai anh cảnh sát giao thông lao ra chặn đầu xe tôi lại. Thôi chết mịa, tôi vừa vượt đèn đỏ thì phải?! Quả này mà bị phạt thì hết tiền luôn, có khi còn bị giữ xe nữa! Làm sao bây giờ?
Một trong hai anh cảnh sát chào tôi rất lịch sự rồi nói bằng giọng lạnh tanh:
- Yêu cầu anh xuất trình đăng ký và giấy phép lái xe!
- Xà cà lon tục tọt, rờ moi xà lỏn?
- Chúng tôi nhắc lại, yêu cầu anh xuất trình giấy tờ!
- Xà cà liêng tục tiệc, rờ mu xu chiêng…
Hai anh cảnh sát nhìn nhau rồi lắc đầu ngao ngán:
- Thằng này là người nước ngoài rồi anh ạ! Hình như là người Lào!
- Chuẩn rồi! Mấy thằng Lào này thì đừng hòng kiếm được của nó đồng nào! Anh gặp mấy lần rồi anh biết, chúng nó sẵn sang để mình mang xe về đồn rồi đến kho bạc nộp phạt chứ không thích xử lý nội bộ như người Việt mình đâu!
- Vậy thôi, cho nó đi đi, mang xe nó về đồn chỉ tổ rách việc!
Hai anh cảnh sát thở dài rồi đưa tay vẩy vẩy, ý muốn bảo tôi đi đi. Tôi mừng rỡ leo lên xe, không quên cảm ơn hai anh rối rít:
- Xà cà lịp tục tịp, rờ mu rờ sịp!
Thoát khỏi hai anh công an, tôi liền cho xe chạy lòng vòng qua đường Thanh Niên, ngang qua nhà thương điên rồi rẽ vào chợ sinh viên, nơi tôi chọn để mua quà Valentine cho nàng, bởi ở đây các mặt hàng rất đa dạng, giá cả lại phải chăng. Tôi ghé vào một cửa hàng được bài trí khá lịch sự với em bán hàng có bộ ngực to bự…
- Bán cho anh hai cái coóc-sê!
- Anh lấy màu nào?
- Một cái màu nõn chuối, một cái màu tím hoa cà dái dê!
- Size bao nhiêu anh?
- Size thì anh cũng không rõ lắm, nhưng chắc chỉ bằng 1/3 ngực em thôi!
- À, vậy là size trung bình!
- Mà em này, em còn cái loại mà lúc đứng trông rất bình thường, nhưng khi cúi xuống thì sẽ lộ ra hết không? Giống cái em đang mặc ý!
- Còn đầy anh ạ! Em lấy nhiều loại đấy lắm! Vì giờ đàn ông mua tặng bạn gái chủ yếu chọn loại ấy thôi! Đây, của anh đây! 50 nghìn 2 cái!
Đúng giờ hẹn, tôi đến tận ngõ đón nàng. Nàng xuất hiện trong chiếc váy màu vàng, thuần khiết và dịu dàng. Tôi đưa nàng đi dạo loằng ngoằng rồi rẽ vào một nhà hàng. Hình như cái nhà hàng này chỉ phục vụ khách nước ngoài thôi thì phải, nên menu toàn viết bằng tiếng Anh, khiến tôi và nàng khá khó khăn trong việc chọn món. Lúng túng một hồi mà không dịch nổi, tôi đành phải hỏi thằng phục vụ:
- Món Ink Boiled này là món gì thế em?
- Dạ, là món mực luộc ạ!
- Ừ, vậy cho anh mực luộc! Thế còn 33 Cu Boiled là cái món gì?
- Dạ, là ba ba đồng luộc ạ!
- Ờ, thế còn Gas Boiled là món gì?
- Là gà luộc ạ!
- Gà đâu mà gà? Từ “Gas” trong tiếng Anh là ga cơ mà, bếp ga ấy!
- Ga với gà thì khác nhau mỗi cái dấu huyền, do lỗi đánh máy thiếu thôi mà, anh vặn vẹo vãi!
- Thế còn Penis Boiled này là món gì?
- Chim luộc anh ạ!
- Vậy cho đĩa chim luộc! Mà sao nhà hàng mình toàn món luộc thế? Không có món xào, nướng hay hấp gì à?
- Anh thông cảm, bếp trưởng của bọn em vừa xin nghỉ, chưa tuyển được người mới, mấy thằng phụ bếp thì không biết nấu, nên cứ luộc là nhanh và dễ nhất ạ!
- Thảo nào! À, thế còn món này?
- Đây là kỳ nhông ạ!
- Kỳ nhông à? Sao nó giống con kỳ đà thế nhỉ?
- Dạ, giống là phải, vì kỳ nhông là ông kỳ đà mà!
- Thế thịt con nào ngon hơn?
- Dạ, thịt kỳ đà thì dai hơn một chút ạ!
- Sao kỳ nhông là ông kỳ đà mà thịt kỳ đà lại dai hơn?
- Dạ, vì kỳ đà là bà kỳ nhông ạ!
- Đệt! Thôi, mày vào bê đồ ăn ra cho tao đi!
Ăn uống no nê, tôi đưa nàng đến quán café nhạc sống ở gần bờ đê. Tôi rất muốn thể hiện tài năng ca hát của tôi cho nàng thấy, vì người ta bảo: gái ham tài, trai ham sắc mà! Valentine có khác, quán được trang trí đèn hoa sặc sỡ, lung linh, tiếng nhạc vang lên rộn rã, xập xình. Tôi đăng ký bài hát rồi ngồi xuống bàn cùng nàng, vừa uống nước vừa thấp thỏm, nôn nao chờ tới lượt. Thỉnh thoảng tôi lại phì cười bởi mấy cái thằng sĩ gái, hát thì chênh phô, giọng thì ai ái như gà mái, thế mà cũng bon chen lên hát. Chờ đấy, tí nữa tôi mà lên thì chúng nó chỉ biết cúi gằm mặt xuống mà hổ thẹn. Giây phút nàng hãnh diện và nghiêng ngả vì tôi đã không còn xa nữa rồi…
- Kính thưa quý vị! Chúng ta vừa được nghe giọng hát rất ngọt ngào và trữ tình của ca sĩ Nhặt Tinh Ăn qua nhạc phẩm mang tên “Rock xuyên màng trinh”. Còn bây giờ, hãy cùng dóng mắt và dỏng tai lên sân khấu để thưởng thức giọng hát của anh Viêm Bàng Quang với nhạc phẩm “Com bướm xinh”…
Nghe giới thiệu đến tên mình, tôi bước lên đầy tự tin. Nàng nhìn tôi với ánh mắt trìu mến thay cho lời nhắn nhủ động viên chúc tôi biểu diễn thật tốt. Tôi nhận cái micro từ tay thằng MC rồi cất giọng run run:
- Kính thưa các cụ, các ông, các bà, cô dì chú bác, nội ngoại gần xa, thân bằng cố hữu. Tôi đột ngột nghe tin quán mình có tổ chức nhạc sống nhân dịp Valentine nên đã không quản ngại đường xá xa xôi tới đây tham dự. Trong lúc hát hò bối rối có gì khiếm khuyết, xin được lượng thứ! Còn bây giờ, xin phép gửi tới các cụ các ông các bà cùng toàn thể quý vị ca khúc quen thuộc mang tên “Con bướm xinh”. Nhạc công vui lòng chơi giúp tông dê trưởng, điệu sờ lâu đít cô…
“Teng téng teng, teng tèng teng…
Con bướm xinh, con bướm xinh, con bướm đen sì
Chẳng ăn cá cũng không ăn gà cũng không ăn thịt thà
Con bướm xinh con bướm xinh, con bướm ăn gì?
Chẳng ăn cơm cũng không ăn mì, chỉ ăn dưa leo…
Con bướm xinh, con bướm xinh, con bướm la cà
Chẳng rửa bát cũng không quét nhà cũng không đi giặt là
Con bướm xinh con bướm xinh con bướm ra đường
Rồi rủ rê lũ chim lên giường cùng cha cha cha…
Rời khỏi nơi quán xá ngột ngạt và ồn ã, em kêu mệt và bảo tôi đưa em về nhà vì xóm trọ của em khá xa. Tôi chở em chạy chầm chậm, tà tà rồi dừng lại ở gốc cây đa ngay gần nhà em. Lúc này, tôi mới lôi món quà chuẩn bị từ chiều ra, nhẹ nhàng đặt vào tay em…
- Chúc em Valentine ấm áp, còn em, không cần phải chúc lại anh gì đâu, vì được ở bên em tức là anh đã có một Valentine ấm áp rồi!
- Em cảm ơn anh! Em bóc quà luôn nhé?
- Ok, em bóc đi!
- Ôi! Coóc-sê đẹp quá! Sao anh biết em thích hai màu này?
- Thì mấy lần gặp nhau, anh để ý thấy em chỉ mặc có hai màu ấy thôi! Mà em thử luôn đi, xem có vừa không?
- Thử ở đây á? Ngại chết!
- Hay mình vào phòng em nhé? Kín đáo, tha hồ thử!
- Thôi, lúc khác em thử cũng được!
- Ừ, thế còn cái vụ kia thì thế nào?
- Vụ gì ạ?
- Vụ yêu nhau ấy! Em tính sao?
- Dạ, em nghĩ, chúng ta chỉ nên là anh em thôi! Em làm em gái của anh nhé?
- Đệt! Lại em gái?
- Vậy là anh đồng ý rồi nhé! Thôi, muộn rồi, anh trai về cẩn thận! Em gái vào nhà đây!
- Ấy, từ từ đã em gái!
- Gì thế anh trai?
- Cho anh xin lại quà!
- Anh vừa nói tặng em mà?
- Là anh tưởng mình yêu nhau thôi, chứ anh trai với em gái, ai lại đi tặng quà Valentine, buồn cười chết!
Tôi lao tới giựt món quà trên tay nàng rồi phóng vụt đi. Thế là hết! Bao nhiêu trông ngóng, mộng mơ giờ đã như con sóng xô bờ, đã tan biến hết như những chiếc bong bóng mỏng manh vỡ tan tành trên bờ cát. Ông trời ơi! Sao cứ trêu ngươi, đùa cợt tôi thế? Không biết kiếp trước tôi đã tạo nên nghiệp chướng gì? Đã làm ra bao nhiêu điều sai trái mà kiếp này tôi lại có quá nhiều em gái, trong khi gấu thì tìm hoài chẳng thấy?! Tôi tự thấy mình không phải là một người anh trai tốt, bởi anh trai cái quái gì mà nhìn thấy em gái là cứ muốn xơi tái, mồm ròng ròng nước dãi? Tôi sẵn sàng đổi cả mớ em gái đó để lấy một em gấu. Tôi thèm gấu! Ai cho tôi gấu?
Trọn bộ truyện bựa đọc thư giãn :
Tác giả: Vo_tonq_danh_meo