Nơi bắt đầu của tình yêu, có ai xác định được. Chỉ biết rằng điểm kết thúc của nó, là khi chông chênh nhận ra rằng, bàn tay kia đan chặt cũng không đủ sưởi ấm. Tin nhắn gửi cho nhau, cũng trở thành nhạt nhẽo, vô vị, như thói quen mặc định. Cứ yêu và yêu hoài như vậy, phẳng lặng, không gợn sóng ồn ào. Để rồi vỡ òa trong nhau khi hai người hai ngả.
Chuyện cũ xưa lắc lơ có ai buồn nhắc lại. Vì anh đang bận bịu nắm chặt bàn tay khác, vui vẻ, hạnh phúc chờ từng ngày hai người sẽ kỉ niệm với nhau. Còn em cũng nhẹ nhàng tựa vào bờ vai bên cạnh, rồi bỗng chợt nhớ ra rằng, hơi ấm này lạ lắm, không phải của anh.
Kí ức cũ, gợi lên làm gì cho nhói, đúng không anh! Ai trong chúng ta giờ cũng có người thương bên cạnh. Vô tình lật tờ lịch, bỗng chợt nhớ ra rằng, mấy tháng trước, mình đã chờ ngày này lâu lắm. Nhưng giờ ngày kỉ niệm tụi mình cũng chỉ như một ngày thường nhật: anh tất bật, lo lắng bên người anh yêu; em mỉm cười nắm tay người bước dài trên phố về. Cả anh và em, đều lãng quên….
Có một thời, hai người đã từng yêu. Có một thời, trái tim xốn xang trễ nhịp khi vụng về nắm lấy bàn tay bên cạnh, anh đã thủ thỉ rằng: “Anh thương em”.
Em có còn yêu anh không? Điều đó em cũng không trả lời được. Chỉ biết là mình đã đi quá xa để có thể quay về. Chỉ biết là anh trong em giờ đã đổi khác, dần mờ đi để chen vào hình ảnh người yêu mới, người em sẽ yêu. Còn anh, người em đã yêu, luôn vô tư lự cười với em khi thoáng gặp trên đường, vài câu xã giao: “Em khỏe chứ?” rồi hai người hai lối bước qua nhau. Anh có biết đằng sau anh, có một người âm thầm khóc.
Rồi em sẽ yêu người đến sau, anh có buồn không, hay âm thầm chúc em hạnh phúc? Anh có thoáng kí ức nào nhớ về em không, khi có một ngày đi về con phố cũ. Hay, anh sẽ quên…..
Mình đã hết yêu nhau rồi, phải không anh?