Bởi nếu bạn đến trước cái giờ đó thì sẽ đúng lúc chúng tôi đang ăn sáng, đang café, hoặc đang ngồi họp nhóm bên ấm trà, mạn đàm về trận bóng đêm qua, về nội chiến ở Syria, về chim cảnh, về hoa; các chị các cô thì còn đang khoe với nhau cái váy mới thửa được, kiểu dáng cực mốt, chất liệu mềm mịn, mà giá thì có hơn trăm ngàn vì đang đúng dịp xả hàng.
Vậy là rối rít: “Ở đâu thế chị? Cho em địa chỉ”, “Ô, hóa ra nó ở gần nhà em!”, “Lát vờ qua cục thuế rồi mình lượn ra đó luôn chị nhé, em sợ chiều về thì hết hàng mất!”, “Nhưng chân em to, lại nhiều sẹo, liệu cái váy này có hợp?”, “Chị thấy mụ kế toán trưởng không? Chân to gấp đôi chân em, sẹo thì chằng chịt đến nỗi lông không còn chỗ mọc, vậy mà ngày nào mụ ta cũng mặc váy đó thôi”…Đấy, thế nên hãy nhớ lời tôi, đừng có đến trước 9h.
Nốc xong một bụng ong ỏng toàn là trà, rồi cười đến khản cổ với mấy câu chuyện bê ba, tôi khật khừng bước về phòng làm việc. Thế nhưng tôi vẫn là người đến sớm nhất.
Căn phòng yên ắng như trong nhà xác, nghe rõ từng tiếng kim đồng hồ lạch chạch lạch chạch, rồi tiếng máy tính khởi động ro ro, tiếng click chuột chanh chách. Tôi nhoang nhoáng rảo qua mấy trang báo mạng, rà rà tìm những cái tít giật gân về mấy vụ lộ hàng, cướp tiệm vàng, hiếp dâm… Chả hiểu sao tôi rất dễ bị thu hút bởi những cái tin kiểu như thế.
Đang dúi mắt vào màn hình, chợt lão Kiên đẩy cửa xộc vào, tiến thẳng tới chỗ tôi, giọng hớt hải:
- Ông biết tin gì chưa? Biết chưa?
- Có gì mà nóng hổi thế?
- Lão Đức trưởng phòng mình sắp bị chuyển công tác xuống dưới huyện đấy!
- Ông nói thật không?
- Lại chả thật! Chà chà, không biết đợt này, ai sẽ lên thay nhỉ?
Lão Kiên ra bộ vậy thôi, chứ tôi biết, và lão ấy cũng biết, rằng cái chức trưởng phòng sẽ chỉ là cuộc cạnh tranh giữa ba người: tôi, lão ấy, và thằng Hiển. Nếu xét về thâm niên công tác, thằng Hiển không thể ăn được tôi và lão Kiên, bởi bọn tôi đã bám đậu ở cái phòng này hơn chục năm rồi, đã biết hết các mánh lới, biết hết các luật ngầm, tỉ lệ chia chác cũng thuộc làu làu.
Còn thằng Hiển, mới về được có hơn ba năm, trẻ tuổi, hung hăng. Trong các mối quan hệ và luồn lách, nó còn ngu ngơ lắm, nhiều lúc các sếp phải gợi ý nó mới hiểu. Nhưng không thể phủ nhận là nó rất giỏi, học hành đàng hoàng, bằng nào cũng đỏ chói, tiếng Anh trôi chảy.
Nói vậy không có nghĩa là tôi không có bằng cấp nhé, tôi cũng đầy đủ cả. Bởi nếu không đầy đủ, làm sao có thể trụ lại được đến bây giờ. Chỉ có điều, bằng của nó là bằng xịn, bằng do nó tự học, tự thi, còn bằng của tôi là do tôi tự mua.
Nhưng cũng chả sao, bởi cái cơ quan này, cái phòng này, nó giống như cái rạp chiếu phim, và bằng cấp của bạn thì chỉ giống như cái vé. Bạn có vé là người ta cho bạn vào rạp, còn vào đó rồi, bạn xem phim, bạn nằm ngủ, hay bạn hôn hít, người ta cũng mặc.
Và họ cũng chẳng quan tâm xem bạn đã phải đứng xếp hàng chen chúc vài tiếng đồng hồ để mua vé hay là bạn ung dung đến rạp đúng giờ, thậm chí sau giờ chiếu phim, rồi chìa tiền gấp đôi, thậm chí gấp ba để mua lại vé từ tay mấy con phe.
Nói vậy để thấy, cái ghế trưởng phòng này cũng chưa biết sẽ được kê dưới đít ai. Thế nhưng, tôi nghe phong thanh đâu đó, rằng chúng tôi sẽ phải làm một bài sát hạch trình độ, ai điểm cao nhất sẽ được chọn ngồi vào cái ghế ấy. Nếu đó là sự thật thì quá vô lý, bởi như thế khác nào dâng cái chức trưởng phòng cho thằng Hiển?! Ai lại để cái thằng có bằng thật, bằng xịn thi thố với những thằng toàn bằng giả, bằng mua như bọn tôi?! Thử hỏi công bằng ở đâu?
8h tối, tôi đã lấp ló ở cổng một ngôi biệt thự khá bề thế. Nhớ lần đầu tiên tới đây, tôi đã sững người đi vài phút chỉ để ngắm cái cổng này, bởi nó được xây và trang trí rất cầu kì, lộng lẫy. Có cảm tưởng như công sức và chi phí để làm nên cái cổng này đủ để người ta thuê người giật đổ những cái nhà tranh lụp xụp rồi dựng lên mấy cái nhà mái bằng khang trang.
Đặc biệt, hai bên trụ còn có hai khóm trúc xòa ra, thân vổng lên, đan vào nhau, càng khiến cho cái cổng thêm oai nghị. Nghe nói đây là loại trúc tía cực hiếm, thân bóng nhẫy, lá to như lá dong riềng, phải đánh tít tận sâu trong rừng già rồi chuyển về đây. Việc chăm bón và bảo vệ cũng cần tỉ mỉ, cẩn trọng, bởi chỉ bón hơi nhiều đạm một chút, y như rằng lá sẽ xém, ít lân một xíu, tức thì thân sẽ khô. Thực ra thì công phu như vậy cũng là phải, bởi có thế thì cái cổng mới tương xứng với ngôi nhà được.
Đánh hơi thấy người, con chó trong nhà tru lên từng hồi rồi chồm tới. Nhưng vừa phi được vài bước, chiếc xích to như cái chão ở cổ đã giật thốc nó trở lại, khiến đầu và nửa thân trên của nó bị lôi bỗng lên, hai chân trước quới quới như đang bơi, hai chân sau trượt đi loạng choạng. Nghe tiếng chó cắn, một phụ nữ phốp pháp, dong dả từ trong sân bước ra. Chị quát con chó cho có lệ rồi mở cổng đon đả:
- Chú đấy à, lâu lắm không thấy ghé nhà anh chị chơi! Chú vào đi! Chị xích chó rồi, khỏi lo!
Tôi khép nép bước vào. Một mùi thơm dìu dịu leo dọc theo sống mũi. Tôi cũng không rõ mùi thơm ấy tỏa ra từ đâu, từ người đàn bà lụa là, quen với an nhàn, thảnh thơi này, hay từ những giỏ lan quý hiếm đang đua nở, treo điệu đà dọc lối đi? Chỉ biết rằng, cái mùi này, tôi thật không thể thấy ở nhà tôi, nhà bạn bè tôi, hay ở những nơi tôi thường lui tới…
Có lẽ đã thành thói quen, hoặc cũng có thể là quy định, nên mỗi khi chồng có khách, chị vợ lập tức pha trà rồi lui vào trong, để mặc chồng bàn chuyện. Anh rót nước vào chén cho tôi rồi mở lời bằng giọng đủng đỉnh:
- Hôm nay lại rảnh rỗi tới chơi với anh cơ à?
- Dạ, có chai rượu ngoại, biết anh thích loại này nên em nhờ ông chú mua từ bên đó xách về. Biếu anh ạ!
- Ừ, anh xin! Ái chà, đúng là rượu xịn thật! Lại có cả phong bì nữa, để xem nào… Chu đáo quá! Chắc đang băn khoăn về cái vụ bổ nhiệm trưởng phòng mới đúng không?
- Dạ vâng! Em nghe nói là phải làm bài sát hạch gì đó hả anh?
- Ừ, thì anh cũng định vậy, vì anh vốn thích công bằng mà. Nhưng giờ cậu đã đến nhà chơi, anh cũng muốn hỏi xem ý cậu thế nào?
- Dạ, như vậy là bất công chứ công bằng gì hả anh?! Anh cũng biết, em và lão Kiên toàn là bằng đi mua, kiến thức, trình độ có hạn, làm sao mà đấu được với thằng Hiển, bắt chúng em thi kiến thức với nó, có phải là thiệt thòi cho bọn em lắm không?!
- Ừ, có lẽ thế thật, đúng là có cái gì đó không công bằng! Vậy ý cậu muốn sao?
- Theo em, anh khỏi cần bày ra sát hạch làm gì cho nó phức tạp. Anh cứ quý ai thì bổ nhiệm người đó, chỗ anh em mình hiểu nhau đã lâu, đi đâu mà thiệt! Em hứa, nếu được anh cất nhắc, không bao giờ em dám quên ơn anh. Em cũng là người thích công bằng mà!
- Được, cậu nói vậy thì anh cũng yên tâm. Anh rất quý những người biết đấu tranh cho sự công bằng. Có công bằng thì mới có sự thăng tiến được. Đúng không cậu?
- Dạ, anh dạy chí lý, chí lý ạ!
Tác giả: Vo_tonq_danh_meo