Nàng gục đầu vào vai tôi dịu dàng, mắt mơ màng nhìn ra xa phía mặt hồ mênh mang, nơi những cơn gió nhẹ nhàng chỉ có thể vẽ lên nó những con sóng khẽ khàng, lăn tăn và yếu ớt, yếu đến nỗi không đủ sức để mang đi những chiếc lá vàng, khiến những chiếc lá ấy trông như những con thuyền nan bé tẹo teo đang thả neo êm ả, chỉ thong thả dập dềnh mà chẳng thể trôi xa…
Tôi kéo nàng gần lại để cảm nhận được nhiều hơn bờ vai mềm mại, để hít được sâu hơn mùi thơm nồng nàn phảng ra từ áng tóc bềnh bồng, để nghe được rõ hơn tiếng con tim yêu rung lên từng nhịp phập phồng…
- Liệu mình yêu nhau có quá vội vàng không anh? Ta mới quen chưa đầy một tuần mà?
- Với anh, một tuần vẫn là quá lâu! Bởi ngay từ lần đầu đón nhận ánh mắt em trao thì anh đã biết mình sẽ mãi mãi thuộc về nhau!
- Tại sao anh lại yêu em?
- Yêu là nhận và cho, không cần biết lí do! Chỉ biết rằng, hơn hai mươi năm qua, dù vây quanh anh là hàng tá những cô gái xinh đẹp, giỏi giang, con nhà danh giá nhưng trái tim anh chìm trong băng giá. Thế mà khi gặp em, nó lại rung lên từng hồi rộn rã, và anh hiểu rằng, mình đã bị em làm cho gục ngã...
- Anh sẽ chỉ yêu mình em thôi, đúng không?
- Tất nhiên rồi! Bởi vì chỉ có em mới mang cho anh những tiếng cười, cho anh tìm thấy ý nghĩa của cuộc đời. Chờ anh tí, anh có điện thoại…
Tôi vừa đi vừa mở bao da móc ra con Nokia Lumia 523 rồi tiến lại gần chỗ gốc cây dâu da cách nàng một đoạn xa xa…
- Ừ, anh đây!
- Em có thai rồi, anh qua nhà em ngay!
- Đệt, lại có thai? Thôi để sáng mai! Giờ anh đang bận?
- Bận gì?
- Đang phải trông người ốm ở viện nhi đây này!
- Ai ốm vậy? Ốm làm sao?
- Bà ngoại anh! Bác sĩ bảo là bà bị teo buồng trứng, nếu không điều trị kịp thời thì khả năng vô sinh là rất cao em ạ!
- Thôi, anh đừng nói liên thiên, hai mươi phút nữa mà anh không xuất hiện thì đừng hòng mà tôi để yên!
Tôi thất thểu quay lại chỗ nàng với vẻ mặt bàng hoàng. Nàng thấy vậy thì hỏi tôi bằng một giọng khẽ khàng nhưng chất đầy hoang mang …
- Có chuyện gì phải không anh?
- Bà nội anh trèo cột điện bị ngã gẫy cổ rồi! Anh phải về ngay thôi!
- Trời ơi! Sao mà bà lại trèo lên cột điện?
- Bà trèo lên bắt chim, nhìn thấy chim thích quá nên quên, thả hết tay chân ra, ngã luôn!
Đúng hai mươi phút sau, tôi đã có mặt tại nhà em. Em nằm sõng xoài trên chiếc ghế dài, vóc dáng mảnh mai, ánh mắt u hoài, mái tóc xác xơ buông hờ xuống đôi bờ vai, mắt long lanh từng vệt lệ ngắn dài…
- Nín đi! Mai anh đưa đi phá!
- Em không phá đâu, đau lắm!
- Thấy chưa! Hôm ấy anh đã bảo dùng bao thì em lại nói là không sao, rằng dùng bao thì độ chân thực không cao và hai đứa không thật sự hòa tan vào nhau, để đến nỗi bây giờ có bầu, bảo đi phá thì sợ đau, vậy tóm lại là em muốn sao?
- Em muốn mình cưới nhau…
- Ôi đệt! Nhưng anh vừa nhận được quyết định là sáng thứ hai phải đi công tác ở Dubai.
- Anh đi bao lâu?
- Khoảng chục năm thôi! Thế nhé, anh về chuẩn bị đồ đạc để thứ 2 đi sớm!
Tôi vội vàng chào nàng rồi chuồn nhanh ra cửa, thế nhưng vừa chạy được vài bước, tôi suýt ngã ngửa khi đâm sầm vào một gã đàn ông to như con voi, cởi trần, mặc quần đùi, tóc trụi lủi, da đen thui, tay cầm dùi cui. Gã đó gườm gườm nhìn tôi rồi hỏi bằng giọng không vui:
- Về sớm thế em?
- Dạ! Em về chuẩn bị hành lý sáng thứ hai đi công tác Dubai!
- ĐKM mày! Mày phang em gái tao có thai, rồi giờ mày muốn chuồn đi Dubai? Mày có tin tao đấm một phát mày vỡ nát cái bộ nhai?
- Anh bớt giận anh ơi! Em là nhân viên mới, lệnh sếp đưa ra, em đâu dám từ chối!
Tôi chưa kịp dứt lời thì gã đó lao tới lên gối, bóp cổ, giật cùi chỏ, rồi hắn đấm vào mắt, vào mũi, vào tai, vào mỏ. Chỉ sau vài phút ăn đòn, người tôi đã mềm nhũn như một cục bông gòn. Gã đó nhìn tôi bằng ánh mắt vô hồn rồi nói với giọng ôn tồn:
- Sao, giờ mày nghe lệnh của sếp hay của tao?
- Dạ, em nghe lệnh anh ạ!
- Tốt! Các buổi tối thứ 2, 4, 6 có bận gì không?
- Dạ, em đi tập thể hình!
- Từ giờ nghỉ tập, đến đây đưa em gái tao ra công viên đi bộ, đàn bà có chửa phải đi bộ nhiều cho dễ đẻ. Thế còn tối thứ 3, 5, 7 thì sao?
- Dạ! Em đi đá bóng!
- Từ giờ khỏi đá bóng, đến đây bóp chân và đấm lưng cho em gái tao. Đàn bà có chửa hay bị đau mỏi lắm! Mà ngày chủ nhật không phải đi làm đúng không?
- Dạ!
- Tốt! Chủ nhật đến đây xem em tao nó thèm ăn gì thì đi chợ mua đồ về nấu cho nó. Đàn bà có chửa hay thèm ăn linh tinh lắm!
- Dạ! Em nhớ rồi ạ!
Tôi thất thểu ra về với bộ mặt não nề và tâm trạng ê chề. Vậy là hết! Còn đâu những tháng ngày tự do như cơn gió, thoải mái vi vu khắp đây cùng đó. Giờ mình có khác gì một thằng bị cầm tù, như con cá bị thả trong lu, như con chim bị nhốt trong lồng, như con chó bị khóa trong phòng, khổ sở vô cùng. Tôi khao khát được trở lại làm một thằng FA, để được sớm tối la cà, lê la quán xá, rảnh thì cùng lũ bạn đi chọc bi-a, lên mạng đá FIFA, xem phim cấp ba, mỏi thì đi mát-xa, tối về hì hụi cùng thánh nữ Ozawa. Ôi, những ngày tươi đẹp huy hoàng ấy, giờ đã ở rất xa…
Hỡi những bạn đang chịu cảnh FA, chớ có phàn nàn kêu ca, bởi các bạn đang nắm trong tay thứ hạnh phúc vô giá mà một thằng ngu như tôi đây đã để nó vụt qua. Đừng dại gì dây dưa với gái để tự đẩy mình vào những khổ đau ngang trái, để rơi vào tình cảnh của tôi hôm nay, rồi cả đời phải ngậm đắng nuốt cay…
Tác giả: Vo_tonq_danh_meo