“Biển thật buồn khi chiều không có sóng
Đời thật buồn khi gà trống nuôi con”
Ấy vậy mà tôi phải chịu cái buồn đó đã hai mươi năm. Đời người ngắn ngủi lắm! Có phải vì thế mà hai mươi năm lại trở nên rất dài? Và lại càng dài hơn nếu hai mươi năm ấy bạn phải sớm tối miệt mài, chạy ăn từng bữa mệt nhoài.
Cứ tưởng nuôi con khôn lớn rồi sẽ bớt những lo âu, ai ngờ, nỗi lo gần chưa qua thì nỗi lo xa ùa tới. Con gái tôi càng lớn càng xấu xí, mắt một mí, mặt như quả bí, lại có tật phàm ăn nên hơi nặng cân một tí, khoảng tám chục ký. Với nhan sắc như thế, tôi lo là con tôi sẽ chẳng có thằng nào để ý.
Nhìn con gái, tôi lại nhớ đến vợ tôi, bởi hai mẹ con nó giống nhau như hai quả cau, với ánh mắt, đôi môi, với giọng nói tiếng cười mà cho dù có đi khắp muôn nơi, đi bốn phương trời tôi cũng không thể tìm thấy trên đời một thứ gì tương tự.
Vợ tôi là một người bất hạnh: đương nhiên, bởi một người đàn bà chết sớm bỏ lại cho chồng đứa con còn đang quằn quại trong cơn bú mớm thì khó có thể là một người đàn bà hạnh phúc. Cô ấy phải sống một cuộc sống nhọc nhằn trước lúc gặp tôi, và rồi sau khi gặp, những vất vả thiệt thòi cũng chẳng hề vơi, và nụ cười vẫn còn là xa xỉ.
Đó là một buổi sáng, khi tôi còn đang chuếnh choáng bởi thứ rượu pha cồn rẻ tiền của một quán nhậu bình dân, với đồ nhắm là cặp chân gà già toàn da bọc xương, một đĩa đậu tương rang giòn, một bát nước chấm con con. Ấy thế mà tôi cũng nốc đến say khướt rồi lả lướt quay về căn phòng nghèo nàn và tồi tàn như chính cái hình hài của tôi vậy.
Đang lê những bước chân vắt vẻo về trên con ngõ nhỏ ngoằn ngoèo, chợt tôi thấy bên đường một cô gái béo như con heo đang tựa lưng vào cái gốc cây cong queo. Sẵn có hơi men trong người, lại từ lâu thiếu hơi đàn bà, tôi chẳng ngại ngần tuôn ra những lời ong bướm…
- Sao buồn hiu thế em? Đi với anh không?
- Đang đói bụng đây! Đừng đùa!
- Ai thèm đùa! Đói thì về nhà anh, anh nấu cơm cho ăn!
- Thật à? Ăn cơm với gì?
- Với rau…
- Không thích ăn rau, sợ bị đau!
- Vậy thì ăn cá!
- Không thích ăn cá, sợ bị đá!
- Vậy thì ăn trứng!
- Không thích ăn trứng, sợ bị nứng!
- Vậy thì ăn thịt! Có sợ không?
- Dạ không, cái đấy em thích! Mình đi thôi anh!
Vậy là từ hôm đó, một con đàn bà dặt dẹo đi hoang về ở với một thằng đàn ông oặt ẹo lang thang, rồi thành vợ thành chồng. Ngày ấy, phương tiện giải trí không có, thế nên sau bữa cơm tối, thú vui duy nhất của hai vợ chồng là bế bồng nhau lên giường chơi cất vó. Ngày nào cũng cất, vậy mà phải đến hai năm sau chúng tôi mới có đứa con gái đầu lòng. Thế nhưng ngày nó cất tiếng khóc chào đời cũng là ngày tôi cất tiếng khóc đưa tiễn vợ tôi về nơi cuối trời…
Các bạn thắc mắc là tại sao vợ tôi chết? Xin thưa: cô ấy chết vì bệnh trĩ. Ngay từ hồi mới về ở với tôi, cô ấy đã bị trĩ rồi. Vợ tôi nói cô ấy bị trĩ là vì muốn giữ gìn trinh tiết ở cái chỗ cần thiết.
Bởi khi những thằng bạn trai cũ của vợ tôi đòi hỏi chuyện đó, cô ấy chỉ cho thông ass còn những chỗ khác thì không cho, thành ra, lúc về ở với tôi, trĩ cô ấy đã thò lò như cái lò xo. Tôi đã động viên cô ấy đừng lo, rằng tôi sẽ giữ gìn, không để cho nó phình to. Quả đúng như vậy, sau một thời gian không bị vày vò, cái trĩ đã co lại chỉ còn bằng quả nho.
Thế nhưng, trong thời gian vợ tôi mang bầu, bác sĩ yêu cầu phải kiêng chuyện vợ chồng để tránh gây chấn động cho thai nhi trong tử cung. Thôi thì vâng lời bác sĩ, kiêng chỗ đó thì vẫn còn có chỗ khác, tôi mới chuyển qua thông ass, và đó là lí do bệnh trĩ của vợ tôi tái phát.
Đầu tiên nó chỉ thò ra bằng cái búi rửa bát, dần dần nó to lên bằng cái đĩa hát, dài như cái ca-vát, rất đau và rát. Đến lúc vợ tôi sinh cũng là lúc căn bệnh quái ác đó đã chuyển sang di căn giai đoạn cuối, không còn thuốc nào điều trị được nữa, vô phương cứu chữa.
Thấm thoắt đã hai mươi năm trôi qua, hai mươi năm gian nan vất vả, hai mươi năm tủi nhục xót xa, để giờ đây, con gái tôi đã lớn và xấu như ma.
Thấy con gái như thế, lòng tôi trào lên một nỗi buồn khó tả. Đến con mình mà mình nhìn còn thấy sợ, huống gì những thằng con trai khác. Đang ngồi một mình gặm nhấm nỗi buồn man mác, mênh mang, chợt chiếc điện thoại đổ chuông oang oang…
- Alo! Bận gì không? Qua nhà tôi uống rượu!
- Có vụ gì thế?
- Vụ gì đâu! Tại con lợn tự nhiên nó bị đột qụy, bán người ta không mua vì chê lợn chết, nên đành giết thịt mời mọi người đến ăn. Nhưng hình như người ta biết là lợn bệnh hay sao ấy mà đến giờ này vẫn chẳng thấy ai tới cả trong khi cỗ đã bày sẵn ra rồi. Tự nhiên lại nhớ ra ông nên mới gọi! Qua luôn nhé!
Đằng nào tôi cũng đang buồn, có người cho uống rượu thì tội gì không đến. Và cũng vì đang buồn nên tôi uống rất vào, và vì uống vào nên tôi được dịp nói ra hết những phiền muộn trong lòng bấy lâu…
- Chán quá ông ạ! Con gái tôi càng lớn càng xấu, người ục uỵch như con gấu, bắp tay to như quả dưa hấu, ngồi xuống mâm là cứ nhai rau ráu. Không biết bao giờ mới có thằng nó đến rước đi cho để mình bớt lo…
- Công nhận là xấu thật! Nó giống y hệt như vợ ông vậy, từ dáng người, khuôn mặt, đến cả cái nết ăn! Nói thật nhé, loại con gái như thế có chó nó lấy!
- Tôi cũng nghĩ thế! Vậy nên, tôi định xin tạm cho nó việc gì đó để làm mà sao thấy quá khó ông ạ!
- À, tôi có thằng cháu họ làm bầu sô trên Hà Nội, nó lăng xê được nhiều diễn viên và ca sĩ nổi tiếng lắm đấy! Hôm nay nó cũng về, vừa uống vài chén, đang nằm nghỉ trong buồng, để tôi gọi nó ra đây luôn!
Vậy là ông bạn tôi lật đật vào buồng lôi thằng cháu họ của ông ấy dậy rồi kéo nó ngồi xuống mâm. Lão rót rượu một lượt rồi hớn hở giới thiệu:
- Đây là cháu họ tôi, là Tổng Giám đốc một công ty chuyên đào tạo ngôi sao lớn nhất nhì Hà Nội, hôm nay nghe tin lợn chết nên cũng không quản đường xa mò về tận đây ăn uống…
- Thật quý hóa quá! Nghe nói con lăng xê được nhiều ca sĩ diễn viên nổi tiếng lắm hả?
- Dạ, chính xác ạ! Hiện con đang tiến hành lăng xê cho hotgirl Elly Truồng, ca sĩ Hường Quỳnh Hô và ca sĩ Dương Trọi Vú, tình hình rất khả quan, từ đầu năm đến giờ đã gây ra được mấy cái scandal ầm ĩ rồi!
- Vậy con làm cách nào để lăng xê họ?
- Elly Truồng thì con cho lên Đà Lạt bán bánh tráng trộn; Dương Trọi Vú con cho mặc sịp vàng, chổng mông lên chụp ảnh rồi up lên mạng. Còn Hường Quỳnh Hô con định sẽ cho đi chuyển giới…
- Hay quá! Vậy con có thể lăng xê cho con gái của chú thành sao được không? Đây, ảnh của nó đây!
- Đưa con xem nào! Hay quá! Con có anh bạn là đạo diễn, đang lùng sục khắp nơi để tìm diễn viên chính cho bộ phim bom tấn mà anh ấy sắp quay. Đây chắc chắn là người mà anh ấy đang tìm rồi. Con nghĩ, em nhà mình sinh ra là để dành cho vai diễn này, cho bộ phim này, không thể khác được!
- Phim gì thế con?
- Dạ, Kinh Kông phần 2 chú ạ!
Vậy là từ hôm đó, tôi gửi gắm con gái của mình cho anh bầu sô với ước mơ một ngày không xa con gái tôi sẽ trở thành một ngôi sao chói lòa của nền điện ảnh nước nhà.
Thương con ở xa lại đóng phim vất vả, tôi rất hay gọi điện trò chuyện tâm tình, động viên con phải cố gắng hết mình. Con gái tôi bảo rằng nó chưa được đóng phim ngay mà hiện tại chủ yếu là rèn thể lực và luyện kỹ năng, suốt ngày phải cắn cỏ, ngậm bi, đá cột, rồi tuốt lươn bằng mồm, xay lúa bằng mông, vất vả vô cùng…
Rồi một hôm đột nhiên nó gọi điện cho tôi khóc thút thít…
- Sao vậy con? Sao mà khóc? Đóng phim vất vả quá hả?
- Con có bầu rồi bố ơi!
- Cái gì? Có bầu với ai?
- Với anh bầu sô!
- Bầu to chưa?
- Dạ, bằng cái xô rồi ạ!
- Ôi đệt! Chết bố rồi
Tác giả: Vo_tonq_danh_meo