banner

Truyện bựa voz : Cô gái quần trong đỏ

Có một khu làng nhỏ ở bên đồng cỏ, là nơi sinh sống của gia đình cô bé quần trong đỏ. Cô bé ấy năm nay đã 18 tuổi, tươi như nhánh cỏ non rung rinh và đẹp như đóa hoa rừng lung linh. 

Trước đây, cô bé quần trong đỏ rất yêu màu trắng, vậy nên lúc nào cô cũng đeo nơ trắng, mặc váy trắng, mang tất trắng, đi giầy trắng, và dĩ nhiên, quần trong cũng trắng.

Thế nhưng kinh nguyệt của của cô bé rất không đều, vì thế, dù là khi đi chơi hay đi học, cô đều thủ sẵn một bịch Kotex trong cặp để phòng khi bất trắc. Hôm ấy, đúng vào tiết kiểm tra cuối kỳ môn nhảy cao, cô bé chợt thấy có dấu hiệu không ổn trong người.

Cô cuống cuồng tìm lục trong cặp nhưng không thấy bịch Kotex đâu, mãi sau mới nhớ ra là hôm qua cô đã cho mẹ vay vì mẹ bị gấp mà chưa kịp mua. “Chết thật! Mình lại mặc toàn đồ trắng, làm sao bây giờ?”- Cô băn khoăn tự hỏi và rồi lại tự trả lời để trấn an: “Chắc không sao đâu, còn cái váy che bên ngoài nữa mà. Với lại nhảy vèo một phát là xong, ai người ta kịp để ý chứ”.

Nghĩ vậy nên khi đến lượt nhảy của mình, cô bé rất tự tin bước lên. Cô thực hiện những bước chạy đà rất tốt, động tác bật nhảy rất chuẩn, cú ưỡn lưng trườn qua xà trên không trung cũng rất hoàn hảo, chỉ có pha tiếp đất là không ổn lắm. Cô bé tiếp đất trong tư thế nằm ngửa, hai chân dạng ra, còn cái váy thì bị gió tốc ngược lên đến tận ngực. Và cái biệt danh “Cô bé quần trong đỏ” ra đời từ đó.

Trước đây, cô bé quần trong đỏ sống cùng với bố mẹ và bà nội, tuy nhiên, giờ thì bà nội đã chuyển vào trong rừng ở một mình. Lý do là vì mẹ chồng và con dâu không hợp nhau. Bà nội chê mẹ là vô ý vô tứ, rằng đàn bà gì mà lúc vợ chồng ân ái cứ gào rú lên ầm ĩ, trong khi đó mẹ chồng và con gái vẫn đang nằm ở giường ngoài. Bà có góp ý thẳng thì mẹ bảo rằng đó là sở thích của mẹ rồi, không bỏ được. Rồi một lần cả nhà đang ăn cơm, ai đó cắn cà phọt cả một đống hạt vào mặt bố, bố thừa biết là ai nên liền quay ra mắng mẹ:

- Đồ đàn bà tham ăn, cắn cà phọt cả vào mặt chồng thế à?

- Không phải em đâu, là bà đấy!

Thế rồi ngay chiều hôm đó, bà dọn vào rừng ở một mình.

Cô bé quần trong đỏ rất thương và quý bà, vì bà hay nhờ cô bé đi mua rượu với thịt bò khô, mỗi lần như thế, còn bao nhiêu tiền thừa, bà đều cho cô bé hết, chỉ với một điều kiện là cô bé không được nói với bố mẹ về việc bà hay uống rượu vụng trộm. Nói là cho hết tiền thừa thì nghe có vẻ hào phóng lắm, nhưng thật ra, bà căn ke rất kỹ, vì bà biết giá hết rồi.

Ví dụ như hôm nay mua hết 18 nghìn thì bà sẽ đưa 20 nghìn; mua hết 22 nghìn thì bà chỉ đưa 25 nghìn. Thế nên mỗi lần đi mua, cô bé cũng chỉ kiếm được vài ba nghìn, có một lần duy nhất được 5 nghìn là vì lần ấy bà không có tiền lẻ. Nhưng bù lại, bà là con nghiện rượu rất nặng nên thường xuyên phải mua, tuần có khi đến 7 lần, thành ra, cô bé cũng tích cóp được kha khá. Vậy nên từ ngày bà chuyển đi, cô bé buồn lắm, mặt lúc nào cũng ỉu xìu.

Đợt này đang có dịch cúm H2NO3 ở lợn nên đàn lợn nhà cô bé chết nhiều lắm. Đang lúc cao điểm dịch bệnh hoành hành nên bán chả ai mua, cho không ai lấy, thành ra cứ chết con nào là bố cô bé lại thịt con đó, thịt xong thì băm nhỏ vứt xuống ao cho cá ăn, hoặc là mang ra vườn cho chó, cho gà ăn thôi chứ cả nhà không ai dám ăn cả.

Nhưng vì ngày nào cũng phải ăn thịt lợn băm nên hình như bọn gà, bọn cá và bọn chó cũng đã bắt đầu chán, chúng chỉ ngửi ngửi rồi lại lấy mũi hất ra, lấy chân đá đi, vậy nên thịt lợn cứ chất đống ở vườn, cứ nổi lềnh phềnh ở ao.

Mẹ cô bé thấy vậy thì tiếc quá liền xuống ao vớt thịt lên, ra vườn dồn đống thịt lại, gom tất cả vào một cái bao rồi gọi cô bé tới và bảo:

- Con mang chỗ thịt này đến biếu bà nội nhé! Bà ở trong rừng chắc chưa biết là có dịch bệnh đâu, chứ bây giờ, chó nó cũng không thèm ăn nữa rồi, bỏ đi thì phí của giời lắm!

Cô bé vâng lời mẹ rồi lập tức vác bao thịt băm lên vai, hăng hái tiến vào rừng. Cô men theo con đường nhỏ vòng vèo, qua dốc đá cheo leo, qua con suối ngoằn ngoèo. Cô cứ đi, đi miệt mài mà không hề biết rằng trong khu rừng này có một con tinh tinh đực rất dê cụ.

Con tinh tinh đực dê cụ này lại đang sống một mình, không có con tinh tinh cái nào ở bên cạnh nó cả, thành ra cái độ dê cụ của nó lại càng đáng sợ. Vì không có tinh tinh cái nên nó thường xuyên mai phục trong rừng, chờ đàn bà con gái đi qua là xông ra xơi tái. Nó không ăn thịt đâu, nó chỉ thích hấp diêm thôi.

Thế nên, khi thấy cô bé trẻ trung, xinh xắn đang lò dò đi tới, nó sướng đến chảy cả nước mắt. Nó liền xông ra chặn đường cô bé rồi buông lời ong bướm:

- Này cô em xinh xinh, đi đâu mà chỉ có một mình?

- Anh là ai, sao cản đường tôi?

- Anh là tinh tinh.

- Thảo nào, trông cái mặt anh đến kinh.

- Ơ kìa, anh hỏi cô em đi đâu mà?

- Tôi mang thịt đến biếu bà.

- Bà cô em ở đâu?

- Bà tôi ở trong một ngôi nhà phía cuối rừng già, dưới bóng cây trứng gà với những tán lá rủ xuống lòa xòa.

Nghe vậy thì con tinh tinh không nói gì nữa mà lùi lại nhường đường cho cô bé. Thực ra, lúc đầu con tinh tinh định hấp diêm cô bé luôn tại đây, nhưng sau khi nghe cô bé nói vậy, nó liền nảy ra ý định sẽ đến nhà bà cô bé trước, khống chế bà lão rồi đợi cô bé đến sau, lúc đó, nó sẽ three-some cả hai bà cháu luôn một thể, như thế sẽ thú vị hơn là hiếp từng người một.

Vậy là nó nhanh chóng lẩn sâu vào trong rừng, băng qua lối tắt đến nhà của bà cô bé. Đến nơi, nó trói chặt bà lão lại, ném vào trong buồng, rồi lấy quần áo của bà mặc lên người. Xong xuôi, nó nằm ở giường ngoài, quay mặt vào phía trong tường, ung dung đợi cô bé tới.

- Bà ơi, cháu mang thịt tới biếu bà nè!

- Ừ, cháu ngoan, vào đi cháu, bà đang ốm nên không dậy được.

Cô bé không chút nghi ngờ, vứt phịch bao thịt xuống sân rồi chạy lại bên giường bà hỏi han:

- Bà ơi, sao mông bà to thế?

- À, vì bà vừa đi bơm mông mà.

- Bà ơi, sao lông bà dài thế?

- À, vì ở một mình nên bà ngại không muốn cạo.

- Bà ơi, sao người bà đô thế?

- À, bà tập thể hình mà.

- Bà ơi, sao…

Thấy cô bé lại định hỏi tiếp, con tinh tinh bực mình gắt lên:

- Cháu ơi, sao cháu hỏi nhiều thế?

Nói rồi nó vùng dậy, lôi cô bé vào trong buồng, đóng chặt cửa lại và three-some luôn cả hai bà cháu. Đúng lúc này, có một anh thợ săn vô tình đi qua, nghe thấy tiềng kêu gào, rên rỉ, rồi tiếng uỳnh uỵch, huỳnh huỵch phát ra từ trong buồng, đoán là có biến rồi, anh thợ săn đạp cửa xông vào.

Trước mắt anh thợ săn là một cảnh tượng thật kinh hoàng: trên chiếc giường nhỏ, con tinh tinh đang say sưa hãm hiếp hai bà cháu, cả ba đều không một mảnh vải che thân. Không kịp suy nghĩ gì nữa, anh thợ săn lao tới bóp cổ con tinh tinh, ghì chặt nó xuống giường rồi hét lên:

- Hai bà cháu chạy mau, gọi người đến đây ứng cứu nhanh lên!

Thế là hai bà cháu cắm đầu cắm cổ chạy vụt ra ngoài. Họ chạy thục mạng về làng để hô hào, kêu gọi mọi người đến giải cứu anh thợ săn tốt bụng. Dân làng nghe vậy thì lập tức cử một đội thợ săn tinh nhuệ với súng ống và giáo mác loang loáng trên tay, theo chân hai bà cháu trở lại ngôi nhà.

Đến nơi, đội thợ săn chia nhau bao vây bốn phía căn nhà, các họng súng, các mũi gươm đều đang giương lên sẵn sàng chiến đấu, không khí căng thẳng đến tột độ, mọi ánh mắt, mọi giác quan đều tập trung cao nhất, dõi theo từng động tĩnh nhỏ nhất phát ra từ ngôi nhà. Người đội trưởng của đội thợ săn lôi ra một cái loa mini rồi chĩa về hướng căn buồng nói với giọng rất hùng hồn:

- Tinh tinh nghe đây! Tinh tinh nghe đây! Chúng tôi đã bao vây toàn bộ ngôi nhà, anh đừng hòng chạy thoát, khôn hồn thì mau giao nộp con tin, buông vũ khí đầu hàng, anh sẽ được hưởng khoan hồng của pháp luật.

Đáp lại những câu nói đầy cương quyết ấy chỉ là sự im lặng, một sự im lặng đến rợn người. Nhưng rồi bỗng nghe tiếng “Két!!!!!”, cánh cửa buồng hé mở, mọi người nín thở dõi theo. Có bóng người lách theo khe cửa đi ra, nhưng đó không phải là con tinh tinh mà là anh thợ săn, anh ta đang ở trạng thái gần như khỏa thân, trên người chỉ mặc mỗi cái quần sịp. Anh thợ săn tiến lại chỗ mọi người rồi nói với giọng cau có:

- Các người làm cái đéo gì mà ồn ào vậy? Giải tán hết đi, không cần phải giải cứu tôi, tôi sẽ ở lại đây với tinh tinh, chúng tôi yêu nhau thật lòng, xin đừng làm phiền những giây phút riêng tư của chúng tôi nữa.

Mọi người nghe xong thì há hốc mồm kinh ngạc, nhưng có lẽ họ cũng đã dần hiểu ra sự việc nên ai nấy đều hạ vũ khí rồi tiu nghỉu quay về. Thấy hai bà cháu vẫn còn ngập ngừng, anh đội trưởng đội thợ săn phải lên tiếng thúc giục:

- Đi về thôi hai bà cháu, còn ngơ ngác cái gì nữa thế?

- Dạ, các anh cứ về trước đi, có lẽ hai bà cháu tôi sẽ ở lại đây với tinh tinh luôn.

Từ đó, hai bà cháu cùng với anh thợ săn và tinh tinh sống và sinh hoạt với nhau hạnh phúc đến lúc chết.

Tác giả: Vo_tonq_danh_meo
Share on Google Plus