banner

Truyện bựa voz : Cây bút thần ( Chap1 )

Con sông nằm uốn quanh hông ngôi làng nhỏ, quanh năm nước phẳng như cắt và trong vắt như gương. Nó đã bao đời bồi đắp cho ngôi làng, khiến những bãi mía nương dâu hai bên bờ cứ nối đuôi nhau dài tăm tắp, xanh mướt tự thuở nào. 

Bài Liên Quan :
Truyện bựa voz : Cây Bút thần (Chap 1)
> Truyện bựa voz : Cây Bút thần (Chap 2)
> Truyện bựa voz : Cây Bút thần (Chap cuối)

Con sông ấy còn là dòng cảm hứng bất tận, thổi bùng ngọn lửa đam mê hội họa cháy bỏng trong lòng Mã Lương. Bởi vì cứ mỗi buổi chiều tà, khi bóng hoàng hôn rà rà hắt thứ ánh nắng cuối ngày đỏ như cam Canh xuống dòng sông mênh mang, yên lành, ấy là lúc các bà, các chị trong làng kéo nhau ra sông tắm truồng tập thể. Họ vô tư cười đùa, bì bõm dưới lòng sông, rồi tồng ngồng kì cọ mà không hề biết rằng ở phía sau bụi rậm gần chỗ họ, Mã Lương đang lọ mọ đưa từng nét cọ trên tờ giấy trắng, lén lút vẽ lại những đường cong đầy thơ mộng trên cơ thể nguyên thủy như con nhộng của các bà các chị.

Chiều nay cũng vậy, Mã Lương rình mò trong bên bờ sông từ khá sớm và đã vẽ được vài bức rất ưng ý. Đặc biệt hôm nay có một bà lão còn đưa đứa cháu gái 16 tuổi của bà ra sông tắm cùng, khiến cho mấy lần Mã Lương phải dừng lại thay giấy vẽ giữa chừng vì nước rãi chảy xuống ướt hết giấy. Cẩn thận xếp những tác phẩm vừa hoàn thành vào cặp, Mã Lương hối hả trở về nhà với tâm trạng rất vui vẻ và đầy hứng khởi. Thế nhưng, vừa bước chân vào sân, hắn khựng lại khi thấy bố hắn đã ngồi sẵn ở cửa đợi hắn với bộ mặt hằm hằm giận dữ:

- Mày đi đâu mà giờ mới về, hả?

- Dạ, con học thêm ạ! Sắp thi rồi nên cô giáo bắt cả lớp ở lại ôn tập thật kỹ những nội dung mà nhiều khả năng sẽ ra trong đề thi năm nay.

- Thế mà cô giáo mày lại vừa ở đây về xong, cô thông báo là dạo này mày liên tục trốn học, và vẫn vững vàng ở vị trí đội sổ, mày muốn tao chết vì xấu hổ, muốn tao thắt cổ vì nhục hả? Đâu, mày đưa cái cặp của mày đây, tao xem mày học được cái gì nào?

Nói rồi bố hắn bất ngờ chồm tới vồ lấy cái cặp trên tay hắn. Và khi lục thấy tập tranh mà hắn giấu bên trong, bố hắn gầm lên như con hổ bị đâm vào cổ:

- Ối giồi ôi, bà ơi, bà ra đây mà xem con giai bà, học hành thì dở dở ương ương, suốt ngày trốn học đi vẽ phụ nữ cởi truồng…

Nghe vậy, mẹ hắn từ trong buồng chạy ra, giựt lấy tập tranh trên tay bố hắn. Bà săm soi rất kỹ từng bức một rồi quay sang phía chồng nói bằng giọng bình thản:

- Tôi thấy nó vẽ đẹp đấy chứ! Có gì đâu mà ông phải gào lên. Mà, cô gái trong tranh này, dù không nhìn thấy mặt nhưng dáng người sao giống cái Giao con bà Hợp ở đầu làng thế ông nhỉ?

- Không phải, đây là cái Trinh con lão Tiết, nhìn phát là tôi biết, ngực nó rất tròn và hơi vểnh lên. Đây, bức này mới là cái Giao này, người gầy nhưng ngực rất đầy.

- Thế còn hình này là ai?

- Là cái Giang con bà Mai, ngực xệ như cái chai, đít bai bai.

- Hừm, sao thằng Mã Lương nhà mình lại có thể vẽ được những hình này nhỉ?

- Nó nấp bên bờ sông, rình lúc người ta tắm thì vẽ trộm chứ sao!

- Thật không? Sao ông biết?

- Lại chả thật! Hôm nào đi rình mà tôi chả gặp nó, có hôm nó còn tới trước cả tôi…

Sau khi bàn bạc kỹ lưỡng, bố mẹ Mã Lương quyết định cho hắn nghỉ học để tránh mang thêm nhục. Rồi thấy con cũng có chút năng khiếu, mẹ hắn dẫn hắn tới nhà của một họa sĩ rất nổi tiếng ở làng bên để học vẽ. Sau khi nghe mẹ hắn trình bày nguyện vọng, lão họa sĩ già đưa tay vuốt chòm râu lòa xòa như lông gà rồi cười khà khà:

- Để được nhận vào học ở đây thật sự là rất khó, vì ta lựa chọn cực kỳ khắt khe. Nếu không có tài năng xuất chúng, thật khó để theo kịp các bạn được. Bởi vì lớp của ta toàn là con nhà nòi, có truyền thống hội họa từ bao đời…

Mã Lương nghe ông họa sĩ nói vậy thì liền chắp tay kính cẩn:

- Dạ thưa thầy, liệu thầy có thể mời một bạn lên đây biểu diễn tài nghệ cho con được mở rộng tầm mắt không ạ?

- Được, được chứ! Nào, các trò, ai muốn lên đây thể hiện?

- Để con!

Một thằng tóc vàng hoe, mắt tròn xoe, người gầy như cái que từ dưới hàng le te chạy lên. Lão họa sĩ thấy vậy thì gật gù ra điều hài lòng:

- Thằng này là cháu họ của đại danh họa Leonardo Da Vinci, tên tiếng Việt của nó là Leonardo Đồ Ngu Si.

- Nó là con lai hả thầy?

- Đúng rồi, bố nó là người Ý, còn mẹ người Italia.

- Thảo nào…

- Đây là một trong những học trò xuất sắc nhất của ta. Nó có tài vẽ động vật cực giống và cực nhanh, thường chỉ chưa đầy 30 giây là nó hoàn thành xong một tác phẩm. Nào, Đồ Ngu Si, hãy thể hiện đi!

Tức thì, thằng con lai đó cầm bút múa loang loáng trên giấy. Công nhận là nhanh thật, chỉ chưa đầy 30 giây, nó đã vẽ xong hình con chim cu sống động như thật. Lão họa sĩ già nhìn bức tranh của đứa học trò cưng rồi mỉm cười mãn nguyện:

- Con thấy sao Mã Lương?

- Dạ, cậu ấy vẽ rất nhanh, và rất giống! Nhưng hội họa không chỉ là sự sao chép vẻ bề ngoài, mà quan trọng hơn, phải truyền tải được cả cái hồn khí bên trong. Mà nói về cái hồn thì ở bức vẽ này con chưa thấy, hay nói cách khác, bức vẽ này nhìn như mất hồn!

Bị Mã Lương chê, thằng con lai đứng bật dậy, mặt đỏ gay vì tức. Nó mở mồm định nói gì đó nhưng lão họa sĩ già đã lập tức chặn lại:

- Đồ Ngu Si, hãy cứ ngồi xuống! Mã Lương, con nói tiếp đi!

- Dạ! Đã là chim thì phải rắn rỏi, cứng cỏi, lông phải xoăn, mượt, thân phải cong, đầu phải ngóc lên kiêu hãnh. Thế nhưng, con chim của bạn ấy nhìn rất mệt mỏi, héo hon, đầu rủ xuống ỉu xìu như vừa bị dày vò, bạo hành, lông thì xác xơ, chẻ ngọn. Thử hỏi, một con chim thế này thì làm sao có thể khiến người xem hứng thú? Nhất là khi đối tượng thưởng thức lại là nữ giới?

Nghe Mã Lương phân tích, đám học trò ngồi dưới há hốc miệng như muốn nuốt từng lời. Ngay cả lão họa sĩ già cũng không giấu được sự ngưỡng mộ:

- Con nói hay quá Mã Lương ạ! Liệu bây giờ, con có thể cho ta và các bạn ở đây được thưởng thức tài năng của con không?

- Dạ, thầy đã nói vậy thì con xin nghe!

- Tốt lắm! Bút đây con!

- Dạ khỏi, không cần đâu ạ!

Dứt lời, Mã Lương chụm mười đầu ngón tay lại rất gọn gàng, hai lòng bàn tay hướng vào nhau, cong cong đầy điêu luyện. Hắn nhúng hai bàn tay vào chậu mực rồi ấn lên tờ giấy. Chỉ chưa đầy 3 giây, Mã Lương đã hoàn thành xong bức tranh của mình. Lần đầu được chứng kiến kỹ thuật hội họa độc đáo và tinh xảo như vậy, lão họa sĩ già mắt sáng lên, đứng bật dậy, vỗ tay bôm bốp tán thưởng:

- Hay! Hay thật! Rất tài tình! Nhưng mà con vẽ cái gì đấy? Ta cũng chưa hiểu là con vừa vẽ cái gì…

- Dạ, là con bướm ạ!

- Bướm à? Sao cánh nó không xòe ra?

- Dạ, đã là bướm thì cánh nên khép lại e ấp, ấy mới là bướm quý! Còn cái loại bướm mà xòe ra tóe loe thì vứt ạ!

- Ừ, cũng đúng! Thế còn mấy cái sợi quăn quăn phía trên đầu bướm kia là gì?

- Dạ, đó là râu bướm ạ! Mà thưa thầy, không ai người ta gọi đó là đầu bướm cả!

- Thế gọi là gì?

- Dạ, từ chuyên ngành trong hội họa người ta gọi là “mu” ạ!

- Khá lắm! Ta thấy con không chỉ giỏi về kỹ thuật vẽ mà cả kiến thức hội họa cũng rất uyên thâm. Kể từ hôm nay, ta chính thức nhận con làm học trò…

- Khoan đã! Con không phục! Con muốn so tài với hắn ta một lần nữa!

Kẻ vừa cắt ngang lời lão họa sĩ và hướng cặp mắt thách thức về phía Mã Lương vẫn là Leonardo Đồ Ngu Si. Trước giờ nó luôn xuất sắc nhất, lại đường đường là cháu của một đại danh họa, nó không dễ dàng chấp nhận thất bại và bị sỉ nhục bởi một thằng lạ hoắc vừa chân ướt chân khô tới đây.

- Vậy bây giờ, con muốn thi thế nào hả Đồ Ngu Si?

- Vừa rồi đã vẽ động vật, giờ con muốn thi vẽ quả. Cả hai sẽ vẽ cùng lúc, ai nhanh hơn và đẹp hơn, người đó thắng!

- Mã Lương, con thấy sao? Có dám đấu tiếp với Đồ Ngu Si không?

- Dạ thưa thầy, nhìn thái độ gay gắt của cậu ta như thế, e là con không muốn đấu cũng không được!

- Tốt! Vậy ta sẽ làm trọng tài, cả hai sẵn sàng vào vị trí…

Tác giả: Vo_tonq_danh_meo
Share on Google Plus